Kỳ Hinh lẳng lặng đứng trước cửa sổ sát sàn trong phòng ngủ, trên người là chiếc váy lụa mỏng màu trắng, dáng hình đẹp đẽ dưới ánh trăng của cô như toát ra những vầng sáng mỹ lệ, yên lặng như được một màn sương bao phủ.
Cô nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ đến mức thất thần, thậm chí Lăng Thiếu Đường bước ra khỏi phòng tắm lúc nào cũng không biết.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường lóe lên tia chân tình hỗn độn, anh không biết cô đang nghĩ gì.
Cảm giác này khiến anh có phần khó chịu.
Lúc này, Kỳ Hinh thanh lệ thoát tục, dường như không mang chút danh lợi của phàm trần, có thể dùng cụm “nhân đạm như cúc” để hình dung quả quả không sai chút nào.
Cô đứng đó, thanh lệ, mềm mại, như một nụ sen mới nở, không vương chút bụi trần nào.
“Anh không thấy cô ấy chỉ sợ anh chứ không hề yêu anh à?”
Câu nói của Viên Hoàn Vũ đột nhiên hiện lên trong đầu Lăng Thiếu Đường.
Lập tức, anh nhíu chặt hai hàng lông mày lại.
Chẳng lẽ Kỳ Hinh thật sự sợ anh sao?
Đôi cánh tay ấm áp ôm chặt lấy cả người Kỳ Hinh từ phía sau, khiến toàn bộ thân hình mềm mại của cô dựa sát vào lồng ngực anh.
Lớp kính thủy tinh của cửa sổ sát sàn phản chiếu đôi nam nữ xuất chúng đang ôm nhau, vừa ấm áp vừa lãng mạn.
Cô gái xinh đẹp như đóa sen mới nở, mái tóc xoăn tùy ý xõa bên hông, chiếc váy ngủ màu trắng càng tôn lên làn da trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-xinh-dep-cua-tong-giam-doc-tan-ac/2249617/quyen-7-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.