Em đã khóc ...
Thực sự khóc ...
Hoá ra cho tới bây giờ vẫn chưa từng quên...
Chỉ là miễn cưỡng nghĩ về nó...
Em nghĩ về anh...
Nhớ tới tình yêu của em...
Ngay cả nếu chúng ta không bao giờ được ở bên nhau
Hãy để em là người trả giá cao nhất
Đi hết cuộc đời này, em cũng không thể quên được một người.
Sau đó sử dụng cả một đời để nhớ.
Nhìn vẻ mặt tiều tụy của Kỳ Hinh, đáy mắt Lăng Thiếu Đường hiện lên vẻđau đớn, anh chịu đựng nỗi đau này, nói bằng giọng bướng bỉnh: “HinhNhi, em nói anh ích kỷ cũng được, bá đạo cũng chẳng sao, tóm lại, anh sẽ không để em rời đi! Em là của anh, là của anh. Có nghe thấy không?”
Kỳ Hinh ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ: “Không sai, anh thật ích kỷ, thật báđạo, nhưng em không thể làm theo ý anh được! Em không thể gả cho anh!”
Khi nói những lời này, cô đang khóc, trái tim cũng rất đau, tiếng khócngăn cản câu nói của cô, linh hồn cũng dần dần rời khỏi thể xác, nhưngcô phải làm thế nào đây? Bây giờ cô và anh, thực sự tình yêu của haingười đã phân lối rẽ!
Đôi mắt Lăng Thiếu Đường lộ ra vẻ tuyệt vọng, ánh mắt lạnh thấu xương!Bàn tay to đặt trên bóng đèn thủy tinh, “bốp” một tiếng, tiếng vỡ củathủy tinh là câu trả lời cho những muộn phiền luôn phải kìm nén tronglòng, mà vật cứng rắn như đui đèn cũng bị đánh nát.
Kỳ Hinh chấn động, đồng thời cảm giác đau thương trào lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-xinh-dep-cua-tong-giam-doc-tan-ac/2249408/quyen-12-chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.