Chuẩn bị đến ngày tổ chức hôn lễ, trong lòng Kỳ Hinh vừa khẩn trương vừa vui mừng, cô lại nhớ tới lần đầu tiên mình gả cho Lăng Thiếu Đường.
Năm ấy, Lăng Thiếu Đường đứng ở phiá trên, cả người lạnh như băng, anhcòn nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng, trên ngừơi mặc bộ lễ phục màu trắngnhìn cực kì anh tuấn, lúc môi anh nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, Kỳ Hinhcảm thấy rung động trong lòng.
Kỳ Hinh cười, hôn lễ sắp đến làm cô nhớ lại khoảng thời gian trứơc kia,trong lòng đã không còn oán hận, chỉ còn lại tình yêu sâu đậm dành choLăng Thiếu Đường.
Về mọi việc trong ngày hôn lễ, Lăng Thiếu Đường chưa từng cho cô nhúngtay vào, mục đích chính là để cô an tâm dưỡng thai, cho nên mấy ngàynay, mỗi khi tỉnh lại giữa đêm khuya cô đều đến thư phòng, tại đó có thể nhìn thấy bóng dáng của Lăng Thiếu Đường, chẳng qua cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng.
Kỳ Hinh khẽ thở dài một cái, quay người lại không cẩn thận đụng trúngcái cốc, cốc rơi vỡ trên mặt đất, thủy tinh trong suốt nằm trên nền đácẩm thạch màu đen, tiếng vỡ vụn như một lời trách móc.
Cô sợ hãi thở gấp, không biết vì sao ngực cô hơi đau nhức, tiếng thủy tinh vỡ như con dao nhọn đâm thẳng vào lòng cô.
Không có việc gì, chỉ là cốc thủy tinh vỡ mà thôi! Kỳ Hinh an ủi bảnthân, cố gắng phân tán nỗi bất an trong lòng, cô ngồi xổm xuống, vươntay muốn nhặt mảnh thủy tinh vỡ dưới mặt đất.
“A…” Kỳ Hinh không chú ý nên bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-xinh-dep-cua-tong-giam-doc-tan-ac/2249377/quyen-13-chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.