Thời gian bình yên vô sự qua đi,tại một khúc quanh trên phố,Lăng Thiếu Nghị không đi thẳng đến cửa hàng, chỉ lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số quen thuộc....
“Lăng tiên sinh,là anh sao?’’ Điện thoại vang lên hai tiếng,bên kia liền truyền đến giọng nói kinh ngạc.
“Ann, chuyện tiến triển như thế nào rồi?Xế chiều hôm nay phải tiến hành đấu thầu rồi!’’Lăng Thiếu Nghị trầm giọng hỏi.
“Lăng tiên sinh, anh yên tâm,tất cả mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay anh!”Giọng nói của trợ lý đặc biệt phòng hành chính Ann kiên định đáp.
“Nhưng mà....’’
Giọng điệu Ann thay đổi, ấp úng nói:
“Chuyện gì?’’
“Lăng tiên sinh, chuyện này Lăng tổng đã biết rồi!’’ Ann có chút sợ hãi nói.
“Được rồi, điều này tôi đã dự liệu trước rồi,việc gì đến cũng sẽ đến!’’Lăng Thiếu Nghị một chút cũng không ngoài ý muốn, hời hợt nói.
“Tốt tốt, vậy thuộc hạ lập tức đi làm!’’ Ann cung kính đáp.
Lăng Thiếu Nghị cất điện thoại, ngũ quan anh tuấn như chạm khắc tràn đầy vẻ phức tạp.
Giữa buổi trưa,Dung Thi Âm lười biếng dựa người vào cửa sổ, xuyên qua kính thủy tinh nhàm chán nhìn người ta đi lại.
Mấy ngày nay nghỉ việc ở bệnh viện,cô cảm thấy mình như một phế nhân suốt ngày ở nhà,khi ba Dung biết cô nghỉ việc, giận tới mức thiếu chút nữa phát bệnh tim,cuối cùng được A Nghị chậm rãi khuyên bảo mới thôi.
“Aizzz....’’Lại một tiếng thở dài, đây là việc duy nhất khi ăn cơm trưa xong cô có thể làm.
Lúc này, mẹ Dung đi vào phòng cô,nhìn vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-xinh-dep-cua-tong-giam-doc-tan-ac/2249196/quyen-14-chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.