Mọi người nín thở nhìn Nhiếp Phong trượt xuống dưới ôm Bạch Tuyết kéo lên.
"Bạch Tuyết?" Khi Nhiếp Phong cố gắng trườn người xuống ôm lấy thân thể Bạch Tuyết thì mới phát hiện cả người cô lạnh lẽo, môi đông cứng đến nỗi tím bầm, mắt trợn ngược lên rất lớn dường như vô hồn. Anh hốt hoảng hô to: "Bạch Tuyết? Anh là Nhiếp Phong, em có nghe được lời anh nói không?"
Ánh mắt Bạch Tuyết chậm rãi dời về phía Nhiếp Phong, con ngươi đen láy không tiêu cự chậm rãi nhìn anh như có ánh sáng trong đó.
"Phong." Cô miễn cưỡng nhếch môi giống như đang cười "Em thật giống... thật giống như đã nhìn thấy thiên... sứ..."
Thiên sứ sao? Nhiếp Phong sửng sốt một hồi, lại nhìn thấy qua ánh sáng toả ra từ đèn pin, trên má Bạch Tuyết đang lẳng lặng rơi xuống hai hàng lệ. Không kịp nghĩ quá nhiều, Nhiếp Phong chăm chú ôm Bạch Tuyết, dựa vào sức kéo của những người ở trên cố gắng đưa Bạch Tuyết lên trên.
Vừa lên bờ, lập tức có người đưa tới khănDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, lông lớn khoác lên người họ. Bạch Tuyết đang ướt nhẹp bị Tư Hoài Dương ôm đi từ trong lòng Nhiếp Phong, sau đó cậu ta lại lấy khăn lông chăm chú choàng lên người cô.
"Cô ấy đang chảy máu." Lại có người chỉ vào chiếc khăn lông mà Bạch Tuyết đang quấn trên người thét lớn. Quả thật, trên thân thể cô ngoại trừ vệt nước ở ngoài còn có vệt máu đỏ tươi. Nhiếp Phong đột ngột ném chiếc khăn lông đang choàng trên người mình sang một bên, nhào tới ngồi xổm trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-tong-giam-doc-phong-ngua-toi-day/554771/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.