Cuối tuần, chuyến du lịch cũng được lên kế hoạch. Sáng sớm, cả gia đình nhà Bạch Tuyết lái xe đến chỗ tập hợp. Vì cũng không biết rành về nơi đó nên Nhiếp Phong cố ý thuê chiếc xe Ford SUV để chở Bạch Tuyết và Nhiếp Học Văn đi. Anh thuê một chiếc Porsche một đường chạy lên núi, không màng đến những người khác đang cười nhạo mình thậm chí anh còn liếc mắt nhìn bọn họ. Anh không thể vì chuyến du lịch hai ngày một đêm này mà cố ý mua một chiếc xe khác nên đành phải dùng xe thuê. Lúc đến địa điểm tập hợp thì bọn họ đã nhìn thấy một đám người trong đó có Tư Hoài Dương và Phùng Lan đứng chờ sẵn ở đó rồi. "Anh chị tới rồi." Phùng Lan bước lên trước nghênh đón, cũng tiện thể đưa cho Nhiếp Phong và Bạch Tuyết hai ly cà phê nóng, nói tiếp: "Hãy giữ ấm cho cơ thể bằng hai ly cà phê nóng này, thức dậy sớm còn phải lái xe chắc là mệt mỏi lắm đây." Bạch Tuyết bỗng cảm thấy thẹn thùng, chính mình còn không chu đáo như thế, đồ ăn chỉ là những mua sẵn ở siêu thị mà thôi. "Dì à, cho con một ly với, con cũng muốn mình tỉnh táo." Nhiếp Học Văn ôm lấy chiếc ba lô nhỏ nhận từ tay Nhiếp Phong, cũng tiện thể đưa tay ra nháy mắt với Phùng Lan. Phùng Lan ngẩn ra, tay đang cầm ly cà phê khẽ run lên. Bạch Tuyết phát hiện Phùng Lan có thái độ khác thường thì cũng vội vã nhận lấy ly cà phê, áy náy nói: "Đây là con riêng của chị, tên là Học Văn. Nó rất muốn tham dự chuyến du lịch này... Em sẽ không cảm thấy có ảnh hưởng gì chứ?" Trước đó, cô cũng quên giới thiệu nó với Phùng Lan. Phùng Lan nhìn chằm chằm không chớp mắt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Học Văn, khoé môi run rẩy mấy lần, sau đó mới bình tĩnh trở lại, xoay đầu sang Bạch Tuyết và Nhiếp Phong nói: "Sao... Em biết chứ nhưng vì chuyến đi cũng thuộc loại cắm trại nên em sợ cậu bé không chịu nổi khổ cực khô khan thôi." Giọng cô cũng có chút run rẩy. Nhiếp Phong nhìn thấy phản ứng của Phùng Lan thì đáy lòng nổi lên sự nghi ngờ nhưng ngoài mặt anh cũng không tỏ vẻ có bất kỳ biểu hiện gì. Mà Bạch Tuyết cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng cô chỉ cho rằng Phùng Lan chỉ đang bất ngờ thôi. "Không đâu! Cháu sẽ không nghịch ngợm hay gây sự gì đâu." Nhiếp Học Văn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo nói: "Cháu cũng đã từng được đi cắm trại và du học ở nước ngoài rồi nên cũng sẽ có chút kiến thức đối với những cuộc dã ngoại như thế này." "A?" Phùng Lan không nhịn được nhìn về phía Nhiếp Học Văn, tầm mắt cô cẩn thận ghi nhớ từng chi tiết trên khuôn mặt của đứa trẻ dễ thương này. Bạch Tuyết đỡ lấy ba lô trên lưng của Nhiếp Học Văn, đồng thời kéo cậu đến gần mình, ngại ngùng cười cợt với Phùng Lan: "Đứa nhỏ này cũng khá thông minh, có thể xem là ông trời con đấy. Vì điểm này, cậu rất tự cao tự đại, em cũng đừng để ý." Nói xong, cô tàn nhẫn trừng mắt liếc nhìn Nhiếp Học Văn. Phùng Lan nhìn thấy cảnh này, đột nhiên sóng mắt cô lạnh lẽo vài phần. "Cũng không có gì đâu. Giờ chúng ta cũng đừng khiến mọi người chú ý, chúng ta đi thôi." Nói xong, Phùng Lan cầm tách cà phê nóng rời đi. Thái độ của Phùng Lan đột nhiên biến đổi khiến Bạch Tuyết có chút bất an nên cô nói thầm với Nhiếp Phong: "Nhiếp Phong, là do em quá nhạy cảm chăng? Em vẫn cảm thấy Phùng Lan thật sự không vui." Nhiếp Phong đưa một tay choàng qua vai Bạch Tuyết, tay còn lại ôm con trai mình cười nói: "Ai biết được? Đi thôi, chúng ta cũng đi theo họ xem có trò vui gì không." ** Tư Hoài Dương vừa nhìn thấy Nhiếp Học Văn thì cũng nhanh chóng tiến lại gần cậu bé, vui vẻ đi cùng cậu, cũng không màng đến thân phận mình. Cứ vậy một lớn một nhỏ sóng bước đi bên nhau. Lúc chuẩn bị xuất phát thì Phùng Lan nói muốn Nhiếp Học Văn ngồi cùng xe với bọn họ. "Như vậy sao được?" Bạch Tuyết không đồng ý, liên tục xua tay nói: "Tuy rằng Học Văn rất thông minh nhưng cậu bé cũng khá nghịch ngợm, nếu lỡ không may..." Chủ yếu là tên tiểu tử Nhiếp Học Văn cũng nghịch ngợm và phá phách như ba cậu vậy. Tuy rằng không phải là ba ruột của cậu,chỉ là quan hệ chú cháu nhưng Nhiếp Học Văn cũng có bảy, tám phần giống với Nhiếp Phong. Hiện giờ, nếu cậu ngồi chung xe với Tư Hoài Dương và Phùng Lan chỉ sợ tên tiểu quỷ này lại kiếm cớ tống tiền bọn họ để tích góp đủ tiền đi nước Pháp thăm mẹ cậu thôi. Phùng Lan bước tới kéo Bạch Tuyết ra một góc nói nhỏ: "Bạch Tuyết, có cậu bé ngồi cùng xe sẽ khiến cho không khí trong xe vui vẻ hơn, chỉ cần xoá bỏ bầu không khí trầm mặc và gượng gạo giữa em và Tư Hoài Dương là tốt lắm rồi." "Nhưng..." Bạch Tuyết làm ra vẻ khó xử nhìn Phùng Lan, cô cũng không tiện nói ra nguyên nhân nhưng cô chỉ sợ Nhiếp Học Văn ở cùng Phùng Lan và Tư Hoài Dương lại có chuyện gì không hay sẽ xảy ra. Phùng Lan năn nỉ nhìn Bạch Tuyết khiến lòng Bạch Tuyết lo lắng không yên. "Hãy để Học Văn đi cùng Hoài Dương đi." Nhiếp Phong từ phía sau đi tới, gật gù nhìn Bạch Tuyết nói: "Mau xuất phát thôi." Bạch Tuyết giật mình nhưng cũng không nói gì. Ý anh là đã chấp nhận giao con trai bảo bối Nhiếp Học Văn của mình cho người khác sao? Sau khi lên xe, Bạch Tuyết nghi ngờ hỏi: "Anh tin tưởng cậu bé có thể ở cùng với Hoài Dương và Phùng Lan sao?" Nhiếp Phong vừa thắt chặt dây an toàn vừa tươi cười với Bạch Tuyết nói: "Chúng ta đi theo họ ở phía sau thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Đợi đến điểm dừng nghỉ ngơi, Học Văn nhất định sẽ buồn ngủ, chúng ta đón nó về xe mình ngủ cho yên tĩnh, vậy không phải rất tốt sao?" Bạch Tuyết bị thuyết phục bởi ý kiến này của Nhiếp Phong, ý của người đàn ông này chính là đem con trai hoạt bát hiếu động kia ném cho Hoài Dương và Phùng Lan trông chừng, đến khi cậu buồn ngủ sẽ đón cậu về xe mình để yên tĩnh nghỉ ngơi. "Em thức dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, bây giờ chắc cũng cảm thấy mệt rồi, ngủ một chút đi." Nhiếp Phong lấy từ chỗ ngồi phía sau ra một chiếc chăn mỏng che bên trên đầu gối của Bạch Tuyết nói: "Anh cũng thấy con đường này vắng vẻ như vậy, chắc cũng không có gì thú vị để ngắm cảnh đâu." Bạch Tuyết cầm lấy chăn mỏng, hai mắt không dám nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàng của Nhiếp Phong đang nhìn mình. Cô chỉ sợ mình lại suy nghĩ lung tung, lưu lạc vào vòng xoáy ảo tưởng tình yêu của anh đối với cô. Trong chốc lát không khí trong xe Ford bỗng trở nên lặng lẽ an bình, mà ngược lại trên xe của Tư Hoài Dương và Phùng Lan là một không khí tràn đầy ồn ào và náo nhiệt. Lần đầu tiên Nhiếp Học Văn có thể cùng người xa lạ có khoảng cách tiếp xúc gần như vậy. Cũng vì muốn mối quan hệ giữa Phùng Lan và Tư Hoài Dương được hòa hợp nên cậu càng cố gắng ra sức nói năng liên tục để giảm bớt không khí trầm mặc và yên tĩnh lúc này. Tư Hoài Dương vừa lái xe vừa thỉnh thoảng nghe Nhiếp Học Văn nói chuyện. Một lớn một nhỏ cứ vậy ngầm hiểu ý nhau, tiếng cười không ngừng vang vọng khắp trên xe họ. Phùng Lan thì vẫn mỉm cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của Nhiếp Học Văn, trong lòng ôm một mớ đồ ăn vặt ngồi bên cạnh cậu và Tư Hoài Dương. Vốn là cô không biết Nhiếp Học Văn sẽ cùng đến đây nên cô chỉ chuẩn bị một ít đồ ăn vặt để giết thời gian mà thôi. Hiện giờ trong xe lại có thêm người bạn nhỏ này nên cô phải đem tất cả đồ ăn vặt này cho cậu. Không nhịn được, cô đưa tay xoa vào hai gò má đang đỏ bừng của Nhiếp Học Văn đang ngồi phía sau mình đồng thời dùng giọng dịu dàng hỏi: "Người nhà của con đối xử với con có tốt không?" Nhiếp Phong không phải ba ruột của Nhiếp Học Văn, còn bà nội lại là một người nghiêm khắc, Bạch Tuyết lại chỉ là mẹ kế thôi. Vậy ra bên cạnh cậu cũng chẳng có ai thân thích để cậu xứng đáng dựa dẫm, cũng không biết chắc rằng có ai thật lòng đối xử hay quan tâm đến cậu hay không? "Rất tốt đấy ạ!" Nhiếp Học Văn nằm nhoài người trên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài. Từ kính chiếu hậu, Tư Hoài Dương liếc mắt nhìn Phùng Lan, cảm thấy vẻ mặt cô rất kỳ lạ, thái độ dịu dàng cùng chua xót như đang nói chuyện với con đẻ của mình. "Trong nhà chỉ có một đứa cháu trai đích tôn này thì ai lại dám đối xử không tốt chứ." Tư Hoài Dương lạnh nhạt trả lời. Anh và Phùng Lan có mối quan hệ khá mờ nhạt. Trên danh nghĩa, ở trước mặt ba mẹ Bạch, bọn họ nói là tình nhân nhưng thực ra bọn họ chỉ là bạn bè, an ủi nhau trong lúc cô đơn mà thôi. Khi anh đang phiền muộn vì chuyện của Hoa Nhị Nhị thì Phùng Lan lại chủ động đi vào cuộc sống của anh. Trong một lần ở quán bar, cả hai đều say rượu và đã lên giường với nhau. Từ đó, mối quan hệ giữa bọn họ bắt đầu phát sinh, cứ mờ ảo không rõ ràng như vậy. Cho nên nếu hỏi quan hệ giữa bọn họ là gì thì cũng chỉ có thể nói rằng chính là chia sẻ niềm đau lẫn nhau mà thôi. Mà Tư Hoài Dương cũng cảm nhận được dường như trong lòng Phùng Lan cũng có một nỗi đau khổ khó nói. Chỉ là xưa nay nếu không phải chuyện của mình thì anh tuyệt đối sẽ không hỏi tới. "Đúng đấy, nhà họ Nhiếp chỉ có một mình nó là trẻ con thì đương nhiên mọi người phải luôn quan tâm nó nhiều hơn." Phùng Lan tự lẩm bẩm nói. "Sao em biết nhà họ Nhiếp chỉ có mỗi nó là trẻ con?" Tư Hoài Dương nhàn nhạt cười nói: "Lẽ nào Tiểu Bạch nói cho em biết chuyện này?" Tư Hoài Dương ngạc nhiên thầm nghĩ Bạch Tuyết mới biết cô đây thôi mà lại kết bạn với cô cũng nhanh thật. Nhưng Tư Hoài Dương khi nói ra câu đó lại không hề biết tâm tình Phùng Lan lại vô cùng hoang mang nhưng cô cũng rất nhanh che giấu quá khứ, dùng tay vuốt mái tóc mình, cúi đầu nói: "Đúng đấy, em và Bạch Tuyết trò chuyện... đã từng trò chuyện với nhau." "Khi nào? Là lần trước khi đến nhà ba mẹ Bạch sao?" Tư Hoài Dương tò mò hỏi. "Không phải, là khi em chủ động tìm đến công ty Bạch Tuyết rủ bọn họ tham dự chuyến du lịch lần này." Phùng Lan giải thích. Nhìn bóng dáng Nhiếp Học Văn nhỏ nhắn thì Phùng Lan cũng như đột nhiên nhớ ra điều gì nên tự lấy điện thoại di động ra quơ quơ, nói: "Học Văn, chúng ta chơi trò đập thú đi." "Được." Nhiếp Học Văn đang cảm thấy chán nản nên khi nghe vậy cậu cũng vui vẻ đáp ứng. ** Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại....., Sau một lúc chơi đùa, quả nhiên Nhiếp Học Văn cũng mệt mỏi đến độ hai mắt nhíu chặt không mở lên nổi. Sau khi dừng ở trạm đỗ xe, Nhiếp Phong mới ôm cậu về xe mình, để cậu nằm ở ghế sau ngủ thiếp đi. Cùng lúc đó, Bạch Tuyết cũng giơ ngón tay cái lên, mỉm cười ra hiệu với Nhiếp Phong. Mãi đến khi chạng vạng, đoàn xe cũng vào đến trang trại. Sau khi nhận phòng thì ai vào phòng người nấy. Còn chủ nông trại cũng nhanh chóng chuẩn bị vài món ăn đơn giản cho bọn họ. Trong sân, khói bốc lên ngùn ngụt từ lửa trại, cạnh đó có đặt một cái giá để nướng thịt dê. Mọi người vây quanh lửa trại, ăn những món đơn giản, uống bia và dĩ nhiên nếu ai thích cũng có thể ăn thịt dê nướng. Đàn ông nhanh chóng quây quần giới thiệu lẫn nhau và trò chuyện như đã thân thiết từ lâu. Tham gia vào chuyến du lịch này không nhất thiết phải là tình nhân hoặc vợ chồng, có nữ có nam, có khi là một nhóm bạn nữ chỉ cần họ thích thì cũng có thể đi cùng nhau. Bạch Tuyết nhìn Nhiếp Học Văn ăn no, sau đó cũng đưa cậu về phòng ngủ. Mãi đến tận khi thấy Nhiếp Học Văn đã ngủ say thì cô mới đi ra. "Bạch Tuyết." Phùng Lan thoáng cái không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh Bạch Tuyết, khiến Bạch Tuyết sợ hãi nhảy về phía sau. Lúc này Phùng Lan mới e dè mở miệng: "Em muốn đi toilet, chị... chị đi với em có được không?" Bạch Tuyết nhìn Nhiếp Phong và Tư Hoài Dương đang ngồi trước đống lửa trò chuyện, lại nhìn Phùng Lan nhút nhát đang đứng cạnh mình, gật đầu nói: "Được." Toilet ở khu nông trại tuy đơn giản nhưng lại rất đáng sợ. Nếu phụ nữ đi một mình quả thật cảm thấy rất kinh khủng. "Bạch Tuyết, em không dám đi loại WC kiểu này một mình." Nhìn qua chỉ có mấy bóng đèn sơ sài, bên trong lại dùng bắp ngô che chắn, bên ngoài chỉ lót mấy tấm ván gỗ. Mới bước vào, Phùng Lan muốn ói kéo Bạch Tuyết rời khỏi đó. "Vậy làm sao bây giờ?" Điều kiện bên ngoài cũng chỉ có thế này thôi. Phùng Lan cúi thấp đầu, nói: "Em thấy ngoài sân cũng rất yên tĩnh, cũng có mấy chỗ bí mật hay là... Chị đi cùng em được không?" Ra ngoài kia sao? Bạch Tuyết nhìn bên ngoài tối đen như mực, cơ bản không thể nhìn thấy gì nhưng Phùng Lan hết lời năn nỉ cô, nếu Bạch Tuyết không đồng ý thì cũng không hay lắm, mà cô cũng không thể để Phùng Lan tự mình đi tìm Tư Hoài Dương để giải quyết. Thật là vấn đề nan giải. "Được rồi." Bạch Tuyết tốt bụng gật đầu đáp ứng. Hai người đi ra ngoài sân, ra đến cửa dựa vào bóng đèn nhìn chung quanh. "Chúng ta đi xa một chút đi, nơi này có ánh đèn, nếu có người đến lỡ may nhìn thấy thì ngại chết." Phùng Lan đề nghị hai người nên đi ra phía không có ánh đèn. "Được... Được rồi." Trong lòng Bạch Tuyết cũng âm thầm sợ hãi nhưng cô vẫn cố gắng nói cứng. Hai người lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, từ từ bước về nơi không có ánh đèn kia. Đi được mấy bước, Bạch Tuyết có cảm giác tay Phùng Lan từ từ nới lỏng nên cô quay đầu nói: "Nơi này có thể sao?" Phùng Lan gật đầu: "Có thể, chị chờ em một lát." Nói xong, cô dùng di động chiếu sáng xuống một mảng ruộng. Trong bụi cỏ, ánh sáng dần biến mất rồi, Bạch Tuyết suy đoán chắc cũng do Phùng Lan quá thẹn thùng nên tắt đèn. Cô một tay cầm điện thoại di động đứng trên đường, phía xa còn có thể nhìn thấy ngọn đèn đang phát sáng choang. "Á!" Trong bụi cỏ chợt truyền đến tiếng thét chói tai của Phùng Lan. "Sao vậy?" Bạch Tuyết cũng kinh hãi, theo bản năng cô nhìn Die nd da nl e q uu ydo n,về hướng Phùng Lan phát ra tiếng thét chạy đến. Trong bụi cỏ đột nhiên nhảy ra một người khiến Bạch Tuyết suýt nữa va vào. "Phùng Lan!" Bạch Tuyết nắm tay Phùng Lan cô có cảm giác bị Phùng Lan dùng sức kéo lại. Cả người cô cũng nhào vào bụi cỏ nói: "A!" Mà khi đột nhiên bị một lực kéo vọt tới bụi cỏ thì Bạch Tuyết bỗng cảm thấy chân mình lệch bước ngã xuống trong bụi cỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]