Cơm nước xong, Phùng Lan muốn giúp mẹ Bạch rửa chén nên Bạch Tuyết cũng không tranh giành. Ngược lại, khi cô nhìn thấy Tư Hoài Dương chạy ra ngoài sân hút thuốc thì Bạch Tuyết cũng lặng lẽ đi theo.
"Còn tức giận à?" Bạch Tuyết lấy cùi chỏ thúc vào cánh tay đang cầm điếu thuốc của Tư Hoài Dương.
Tư Hoài Dương nhẹ nhàng tránh ra, lạnh nhạt nói: "Tớ nể mặt ba mẹ Bạch mới đến, chứ cũng không muốn nói chuyện với cậu."
Bạch Tuyết tức giận đến cắn răng nhưng rõ ràng cô đã đụng chạm đến lòng tự ái của Tư Hoài Dương. Đó là lỗi của cô, cô đã không nói cho cậu ta biết việc Hoa Nhị Nhị một chân đạp hai thuyền nên giờ cô bị cậu ta lạnh nhạt cũng là đáng tội.
"Ừ, vậy chúng ta vĩnh viễn tuyệt giao thôi à?" Bạch Tuyết bước tới gần lan can, dùng hai tay chống đỡ và ngước lên nói: "Tớ vốn cho rằng tình bạn hai mươi mấy năm vẫn hơn so với tình yêu. Thế mà kết quả là đây... Ai."
Tư Hoài Dương liếc mắt nhìn Bạch Tuyết, khóe mắt quét đến mắt cá chân trái đang dán thuốc mỡ của cô.
"Chồng cậu chăm sóc cậu thế nào vậy? Sao anh ta lại để cậu bị thương vậy?" Tư Hoài Dương không nhịn được mở miệng.
Cậu rất tức giận với Bạch Tuyết. Ngày đó cậu la hét lớn tiếng với cô ở phòng bệnh nhưng không quá một tuần, cậu liền hối hận. Nhưng lòng tự ái của đàn ông không cho phép cậu cầu hoà trước. Có mấy lần đến chơi ở nhà họ Bạch mà không gặp được Bạch Tuyết, trong, lòng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-tong-giam-doc-phong-ngua-toi-day/554764/chuong-102-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.