Vì anh ta cứu mình nên mình phải chịu trách nhiệm với anh ta sao? Đây làđạo lý gì thế? Nói vậy, nhưng Bạch Tuyết cũng chấp nhận sự thật này.
Trong công ty, cô vào vai người mới vào làm để mặc người khác sai bảo. Cònngoài công ty, cô chính là người hầu phải vâng dạ ở trước mặt tên tổnggiám đốc kia.
“Tổng giám đốc Nhiếp, anh còn muốn tôi làm gì nữakhông?” Lấy ly cà phê đã nguội lạnh, Bạch Tuyết cung kính khom mình chờđợi lệnh của Nhiếp Phong.
Đang bận rộn xử lý công việc, Nhiếp Phong ngước lên, nói “Hãy pha một ly cà phê nữa cho tôi.”
Khoé miệng Bạch Tuyết nhếch lên, tỏ vẻ cực kì khó chịu. Nhưng cuối cùng côvẫn ngoan ngoãn cầm ly ra ngoài, chuẩn bị phal y cà phê mới cho NhiếpPhong.
Bạch Tuyết cầm ly cà phê vào phòng bếp, sau đó đi đếnphòng thư ký nói với một cô gái xinh đẹp, “Tiên Đế, tổng giám đốc Nhiếpmuốn uống một ly cà phê nữa.”
Đôi môi mềm mại của cô gái kia khẽnhếch lên, nói “Lại pha một ly cà phê nữa sao? Tổng giám đốc Nhiếp đãuống năm ly cà phê rồi, uống quá nhiều sẽ không tốt cho sức khoẻ.” Cô là người có cấp bậc thấp nhất trong công ty, có nhiệm vụ pha cà phê chotổng giám đốc và thư ký cao cấp phòng bí thư.
Bạch Tuyết cười gượng, đưa ly cho Tiên Đế.
Tiên Đế uyển chuyển đứng lên, đi đến phòng bếp để chuẩn bị pha cà phê. Bởivì trong công ty, chỉ có mỗi mình cô biết liều lượng để pha cà phê chotổng giám đốc Nhiếp là bao nhiêu thôi.
Bạch Tuyết ngồi nhìn bêncạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-tong-giam-doc-phong-ngua-toi-day/554687/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.