Thấy Tư HoàiDương đưa túi hồ sơ cho mình nên Bạch Tuyết nhận lấy, nhưng trong chốclát cô phát hiện ra rằng dường như Tư Hoài Dương không muốn đưa chomình, dù cô cố gắng dùng sức để đoạt lấy nhưng cậu vẫn không buông tay. 
”Cậu làm gì vậy? Buông tay ra.” Nói xong, cô tiếp tục giật lại túi hồ sơ cóthông tin của một số công ty đang tuyển dụng, thầm nghĩ cậu ta nghĩ gìmà không chịu buông tay nhỉ? 
Tư Hoài Dương nhíu mắt, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Bạch, tối thứ Năm tuần trước cậu qua đêm ở đâu?” 
Vừa cầm túi hồ sơ, Bạch Tuyết vừa mở bên trong, thờ ơ nói: “Quán mới chứđâu.” Không phải là chỗ cậu nói láo với mẹ cô để cứu thoát cô sao? 
Vừa định mở bìa hồ sơ ra để xem Tư Hoài Dương chuẩn bị tài liệu gì giúpmình, thì có một bàn tay to đặt lên phía trên tập tài liệu. 
Bạch Tuyết nhíu chặt lông mày của mình nhìn Tư Hoài Dương, thấy cậu nghiêm nghị đến dọa người. 
Sao lúc này cậu ta lại nghiêm chỉnh thế? 
”Tiểu Bạch, không phải cậu và người bạn trai giả kia xảy ra chuyện gì chứ?”Giọng điệu của Tư Hoài Dương giống như đang chất vấn cô. 
”Đồ bệnhthần kinh.” Bạch Tuyết làm bộ tức giận, giật mạnh túi hồ sơ, mượn cớ che giấu sự hốt hoảng của mình, “Người đàn ông kia không phải của bạn traicủa tớ và tớ cũng đã từng quen biết anh ta.” 
”Cậu quen biết anhta sao? Nhưng tại sao trong quán bar, tớ thấy hình như cậu rất sợ bọnhọ?” Quả nhiên Tư Hoài Dương không phải là người dễ bị lừa gạt, cậu nói”Đêm hôm đó, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-tong-giam-doc-phong-ngua-toi-day/554673/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.