Chương trước
Chương sau
Cô giơ ly rượu lêncao, nhẹ nhàng lắc lắc chất lỏng màu đỏ trong ly, ngón tay nhẹ nhàng đùa bỡn tóc của mình, cô đứng ở nơi cao nhất trong thành phố, để có thểquan sát toàn bộ thành phố này.

3 năm, không dài, nhưng đủ để thay đổi một chuyện, một người, thậm chí là cả một đời.

Ba năm trước đây, tất cả mọi chuyện hiện lên rõ mồn một trước mắt, côgiống như là một đóa hoa Độc Lang, lấy máu tươi để làm chất dinh dưỡng,so với hoa Anh Túc chỉ có hơn chứ không kém.

Cô không đau, cũng không hận, nhưng cô lại độc.

Nhân Chi Sơ, tính bổn thiện, không có ai vừa sinh ra đã là như vậy, có một số việc là vì bị hoàn cảnh bắt buộc.

Những vết thương kia, những đau khổ kia, những thứ đau đớn kia, những thứ hối hận kia, những thứ oán hận kia, tất cả đều là một chất xúc tác.

Cô nhớ lại người phụ nữ nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường bệnh từ ngày đó đến giờ.

Cô hy vọng đến dường nào, ngay lúc này đây người phụ nữ đó đang đứng ở trướcmặt của cô, sau đó bá đạo lấy đi ly rượu của cô, bỉu môi nhìn cô.

Cô nhớ lại người thanh niên lớn lên cùng với cô.

Lúc cô sắp trở nên nghèo túng, anh lại chìa tay ra giúp đỡ cô;

Lúc cô mất hết ý chí chiến đấu, anh ấy cứ như vậy mà nghiêm khắc huấn luyện cô.

Lúc cô. . . . . . .

Mới đây đã ba năm, anh có khỏe không? Khẽ vuốt trái tim của mình, nơi đólại giống như có một vết thương rất nặng không ngừng nhói lên.

Lần này, cô tuyệt đối sẽ không bỏ chạy nữa.

"Tổng giám đốc, hội triển lãm sắp bắt đầu rồi !" Thư ký đi bên cạnh nhắc nhở hành trình của cô.

Cảnh Tô nâng ly rượu đỏ lên uống sạch sẽ chỉ trong một hơi, trong ánh mắtthoáng qua một tia bén nhọn, bắt đầu, cô thật sự rất muốn nhìn xem mànkịch vui này sẽ mở màn như thế nào .

—— lời dẫn

【Chính Văn 】

Ba năm trước.

Khi hừng đông, tiếng chim hót véo von thật tốt đẹp, khi mặt trời nghịchngợm nhô lên bên ngoài cửa đem những người đang chìm trong giấc ngủ đánh thức, chứng tỏ một ngày mới đã đến gần. Mỗi người lại nghênh đón mộtcuộc sống hoàn toàn mới, nhưng cũng không phải cuộc sống của ai cũng đều tốt đẹp như vậy.

Bốp, bốp, ầm.

Trong phòng ăn là một mớđầy hỗn độn, khuôn mặt người con gái ngã trên mặt đất đỏ lên, năm ngóntay in rất rõ ràng trên khuôn mặt của cô. Mà người ngồi ở bên bàn chínhlà mẹ cùng với chị gái của cô cũng không hề nói câu gì, vẫn thong thả,ung dung ăn bữa sáng, đáy mắt thậm chí còn có chút hả hê.

Ngồi ở vị trí chủ nhà chính là một người đàn ông tóc đen, sắc mặt cũng rất đen. Trong đôi mắt ấy hận không thể phun ra lửa.

"Ba!" Mắt của người con gái đầy nước mắt, trong mắt tràn đầy quật cường, côthật sự rất muốn hỏi người đàn ông mà cô gọi là ba này, rốt cuộc cô đãlàm sai điều gì?

"Đừng có gọi tao là ba! Tao không có đứa con gái không biết xấu hổ như mày!" Cảnh Thái Sinh quăng tờ báo vào trong mặtcủa cô, làm cho nó rơi xuống mặt đất, tựa đề bài báo rất lớn đập vàotrong mắt của cô, hình khiêu dâm của nhị tiểu thư của nhà họ Cảnh cùngvới Ngưu Lang!

Mặt Cảnh Tô lập tức trở nên trắng bệch, nhìn xuống tờ báo, chỉ thấy một người phụ nữ trần truồng đang theo Ngưu Lang vàotrong hộp đêm làm chuyện bất chính, không có chút chừng mực.

"Không, ba, đây không phải là do con làm, con chưa từng làm!" Cảnh Tô quỳ trênmặt đất nhìn cha đang tức giận, vội vàng giải thích. Cảnh Tô chính làmột đại tiểu thư trẻ người non dạ , làm gì có kinh nghiệm làm chuyện đó, nhưng cô cũng không phải là người dễ dàng bị người ta gây khó dễ,chuyện này nhất định là có người hãm hại mình.

"Khóc, mày cũngbiết khóc! Mày đúng là một phế vật!" Nước mắt của cô chẳng những khôngtìm được một sự đồng tình nào, mà ngược lại còn bị mắng chửi!

"Cảnh Linh, chuyện này giao cho con đi xử lý!"

"Dạ, ba!" Cảnh Linh ở một bên ngoan ngoãn đồng ý. Cảnh Thái Sinh rút cáichân đang bị Cảnh Tô ôm về, lúc gần rút ra còn không quên đá vào ngực cô một cái, cô không kịp phản ứng, lập tức bị đá ngã xuống đất, đau đớn từ trên ngực lan ra toàn cơ thể, mất hết hơi sức.

Nhìn chị hai đếngần, thân thể của cô co rụt lại, đôi giày cao gót bén nhọn của Cảnh Linh đạp vào tay của cô một cái, nó nhỏ và dài, đâm xuyên qua da của cô. Máu đỏ từ kẻ tay chảy ra, chảy xuống sàn nhà.

Cô đem hy vọng duynhất gửi vào người mẹ mình, thế nhưng, khi cô tiếp xúc với ánh mắt lạnhlùng, vô tình của bà thì không khỏi tự giễu mình một tiếng, người mẹlúc nào cũng không hoan nghênh sự hiện diện của mình, thì làm sao có thể giúp đở mình đây? Đều nói, hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà người cô gọi là mẹ trong suốt hai mươi mốt năm, lại rất câm hận cô. Cô tìm cách thân thiện với chị, ai cũng đều nói mẹ kế thì rất độc ác, nhưng tại sao mẹkế của một gia tộc trung lưu lại không như vậy, đối tốt với con gái lớncủa chồng suốt mấy chục năm qua, Cảnh Tô nở nụ cười u tối, tại sao mìnhlại không phải là con kế? Như vậy trong lòng của cô còn có thể dễ chịuhơn một chút chứ?

"Dì Chu, dọn bửa sáng xuống đi!" Giọng nói dịu dàng của bà vang lên, ngay sau đó lập tức đi lên lầu trở về phòng của mình.

"Dạ, phu nhân!" Dì Chu nhìn Cảnh Tô đang ngồi trên mặt đất, không đành lòng, liền đở cô lên ghế, đút cho cô vài muỗng sữa tươi, phục hồi lại sứclực, bình thường nhị tiểu thư rất tốt với bà, nhưng bà cũng chỉ có thểghi nhớ ở trong lòng mà thôi.

"Cám ơn dì, dì Chu!"

"Nhịtiểu thư, cô đi ra ngoài tránh nạn đi!" Dì Chu luôn nhìn thấy được, nhịtiểu thư không được cưng chiều, cha ruột không đau, mẹ ruột khôngthương, chị gái thì lại không thân!

Cảnh Tô trầm mặc, dì Chu thấy cô không nói lời nào liền quay đi dọn dẹp.

Thật ra thì Cảnh Tô đang chìm trong suy tư của mình, người trong bức hìnhkhiêu dâm đó không phải là mình, chắc chắn là có người hãm hại mình, rốt cuộc là ai muốn hãm hại mình? Người đó có thể kiếm được lợi ích gì? DìChu nói rất đúng, cô thật sự đang muốn đi ra ngoài tránh nạn đây, dựavào cú đá của ba, cũng đủ làm cô phải nghĩ dưỡng sức mấy ngày.

"Nha Nha, tới nhà đón mình đi! Ừ, được, lát nữa gặp ~" không biết cô phảimất bao nhiêu nhiệt tình mới kể xong tất cả việc này . Cô che ngực, mồhôi trên trán không ngừng toát ra ngoài, cha của cô quả thật không nểtình chút nào.

Két, một tiếng thắng xe dồn dập kéo đến, một chiếc xe Bentley màu đỏ dừng lại trước cửa nhà họ Cảnh, chẳng được bao lâuliền thấy một cô gái hấp tấp xông vào.

"Tô Tô, " Chưa kịp thấy người đã nghe thấy tiếng, chẳng phải là Giang Phỉ Á sao, người duy nhất có thể giúp đở cô lúc này sao?

Khi thấy cô ngồi trên bàn ăn, sắc mặt trắng bệch, một cái tay che ngực, một cái tay rũ xuống, trên mu bàn tay còn có máu tươi đã ngừng chảy. Nướcmắt của Giang Phỉ Á liền rơi xuống, đây đã là lần thứ mấy rồi, cô phảivì Cảnh Tô mà dọn dẹp cục diện rối rắm này. Cho nên vừa nhận được điệnthoại của cô ấy, cô liền lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà họ Cảnh.Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, nhất định là chị cô ấy đã đạp rất mạnh.

Nhưng vừa nghĩ tới tời báo sáng sớm ngày hôm nay, cô vẫn có chút lo lắng nhìn người con gái trước mặt này, Cảnh Tô luôn luôn ngoan ngoãn, chưa từngđi hộp đêm lần nào, có đánh chết cô cũng không tin người kia chính làCảnh Tô. Cũng không biết chị gái của cô ấy, đã phải tốn bao nhiêu côngsức vào chuyện này nữa rồi.

Còn chưa hết trầm tư , thì Giang Phỉ Á đã đỡ Cảnh Tô dậy, thật ra thì giữa các cô cũng không cần phải nóinhiều lời, có một số việc chỉ cần một ánh mắt thì đã có thể nhận rangay. Cảnh Tô ngoan ngoãn để Giảng Phỉ Á đỡ lên xe.

Mà ở trên ban công lầu hai, Thẩm Xuân Linh nhếch miệng lên mỉm cười một cái, cầm điện thoại lên, thoáng qua một tia âm hiểm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.