Đường Tuấn dọc theo hướng ngón tay thuộc hạ chỉ nhìn, thì ra là có bộtmàu trắng. Mặc dù cực ít, nhưng vẫn có thể lưu lại dấu chân truy lùng.
Đường Tuấn âm thầm ảo não, đều do mình quá nóng lòng, hoàn toàn quên mất nên dọc theo dấu vết tìm kiếm.
"Truyền lệnh xuống, dọc theo những bột màu trắng này tìm kiếm, một số người khác ở lại nghiên cứu dấu chân!"
Hừng đông, rừng núi vẫn ẩm ướt, sương mù mịt mờ, nếu những kẻ cắp điđường bộ nhất định sẽ lưu lại dấu chân, đến lúc đó dù không có bột màutrắng cũng có thể tìm được người.
Một mặt khác, Tư Mộ Thần nhìn Lục Phạm trở lại trong phòng của mình, anh rời giường, anh có thể chống đỡ thuốc mê này một đoạn thời gian, nhưngsau này sẽ hao tổn tất cả năng lượng của thân thể mình, chẳng khác gì là đem tất cả năng lượng của thân thể ra sử dụng trước.
Mặc đồ vào, lấy súng lục ra, anh cẩn thận rời khỏi phòng.
Lấy máy định vị, anh rất nhanh sẽ biết được vị trí của đám Đường Tuấn,trên người bọn họ chứa một loại sóng thu vô tuyến chỉ có mấy người bọnanh thu được, dựa vào cái này liên lạc với người hành động, đồng thờicũng có thể trợ giúp.
Anh nhìn vị trí, điều này hiển nhiên là dưới núi, anh thường lục lọi ởnơi này, nhìn tốc độ của đám Đường Tuấn sợ là đuổi theo người có chútkhó khăn.
Đích xác là như vậy, đến nửa đường, không có bột màu trắng, mà dấu chân chia làm hai nhóm, anh ta chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-thinh-the-cua-thieu-tuong/2285406/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.