Chương trước
Chương sau
“Đến rồi, mau xuống đi!”. Tư Mộ Thần đưa một người phụ nữ mặc áo cưới đi xuống, bên này có ba hàng quân nhân đang đứng, nhìn giống như đang chờ đợi họ.

“Chào chị dâu!”. Cảnh Tô vừa xuống xe, bọn họ la lên một tiếng kinh thiên động địa, dọa toàn bộ chim trong rừng khiếp sợ, từng hàng động vật màu trắng bay từ trong rừng ra, nhân dân cũng nhìn lên cảnh sắc trên trời, không khỏi cảm thán.

“Lão đại, tân hôn vui vẻ!”. Đội trưởng ở giữa rất vui vẻ chúc phúc.

“Thằng nhóc, đứng đội còn dám nói chuyện!”. Tư Mộ Thần nhìn chằm chằm người kia một cái, Cảnh Tô ném cho Tư Mộ Thần một ánh mắt cảnh cáo.

“Tư Mộ Thần, hôm nay là ngày vui vẻ, làm sao anh còn bày bộ dạng đó với bọn họ!”. Cảnh Tô không hiểu tình huống thế nào cho nên cực kỳ nghi ngờ, sao Tư Mộ Thần lại gây chuyện, đang vui mừng đùa giỡn mà.

“Cô bé ngốc, em nghĩ rằng đám giặc cỏ này đến tham gia hôn lễ chúng ta sao. Bọn họ phải đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, anh muốn trước khi bọn họ đi phải tới nhìn chị dâu của bọn họ, nhớ đến nhà bọn họ cũng có một người phụ nữ đang chờ. Hôn lễ của chúng ta không cử hành ở giáo đường mà ở giữa núi rừng thế này có uất ức cho em không?”. Tư Mộ Thần biết, kết hôn là điều quan trọng nhất của mỗi người phụ nữ, nhưng mà tổ chức ở giữa núi rừng là lần đầu tiên. Nếu Cảnh Tô lắc đầu, anh lập tức lái xe đi, cho nên trong ánh mắt anh mang theo sự chờ đợi.

“Tư Mộ Thần, anh thật khờ, hôn lễ như thế này em rất thích!”. Ít nhất Cảnh Tô rất thích.

“A~ A~”. Nhìn bộ dạng kích động của những người lính, Cảnh Tô cũng bị cuốn hút theo.

“Còn đứng nhìn gì, không bắt đầu hôn lễ đi!”. Tư Mộ Thần nhìn mấy cậu trai ngốc, đúng là làm hỏng nhiều hơn là thành công, lúc này lại chỉ biết đứng ngây ra đó, quên hết sạch kế hoạch không nhớ gì.

“A, đúng rồi, không mau lên”, có lẽ là đội trưởng, sửng sốt mấy giây, sau đó vội vàng thu xếp.

“Đội trưởng, xin nhận chỉ thị!”. Một cậu lính vội vàng chạy tới trước mặt bọn họ, sau đó Cảnh Tô không hiểu sao lại bị kéo lên xe.

“Tư Mộ Thần, anh muốn làm gì?”. Cảnh Tô ngồi trên xe cảm thấy rất kỳ quái.

“Bé con, em chờ một chút ở trên xe, đừng nói gì, chờ một chút sẽ có người tới đón em! Sau đó chúng ta sẽ bắt đầu hôn lê trong rừng!”. Tư Mộ Thần thần bí, anh đội mũ lên, sau đó vẻ mặt tràn đầy ý cười nhìn Cảnh Tô rồi đi.

“Đang làm cái gì thế? Đúng là!”. Cảnh Tô nhìn nơi đó nói thầm, sau đó ngồi yên ở đây chờ.

Chỉ thấy một câu lính đi thoảng qua, sau đó bên ngoài là tiếng chiêng vang lên.

Cảnh Tô cảm thấy rất náo nhiệt, tại sao còn có cả âm thanh của kèn Xona? Cảnh Tô cảm thấy có phần mong đợi.

“Chú rể tới đón cô dâu!”. Bên ngoài xe một giọng nói bén nhọn vang lên, người đàn ông này diễn vai gì thế? Bà mai?

“Chú rể đá cửa kiệu!”. Sau đó Cảnh Tô thấy có người đá cửa xe, rồi cửa xe được mở ra, hóa ra Tư Mộ Thần bỏ bộ quân trang mặc lên bộ quần áo đỏ sẫm, Cảnh Tô thấy Tư Mộ Thần như vậy thì cười không ngừng.

“Chú rể cài hoa hồng cho cô dâu!”. Giọng nói này luôn kịp thời nhắc nhở, sau đó Tư Mộ Thần đeo hoa hồng cho Cảnh Tô nhưng Cảnh Tô suy nghĩ, chương trình nào lại có đeo hoa hồng? Trong hôn lễ không có mà!

“Chú rể đón cô dâu nào!” Thì ra phía sau hàng binh lính xuất hiện cảnh tượng, hàng lụa trắng tung bay, sân cỏ có thảm lót đường, một khối lúc nãy cô thấy bị vải bố trắng che lại khiến cô còn tưởng là vật gì, thì ra đây là một cánh đồng thiên nhiên, phía sau là những cây lớn, có những đóa hoa màu trắng. Phía trước hàng cây là 1 giàn hoa màu trắng, hình bầu dục tạo thành 1 cánh cửa trắng, nghĩ lại đúng là tượng trưng cho việc bọn họ sắp tiến vào hôn nhân hạnh phúc.

Bởi vì Cảnh Thái Sinh không biết kế hoạch này nên cô dâu được cha dắt vào lễ đường được Tư Mộ Thần tự mình hoàn thành.

Cảnh Tô và Tư Mộ Thần đi vào lễ đường, ngồi hai bên chính là những người lính. Bọn họ tôn kính, bọn họ dùng toàn bộ sức để thổi lên những nốt nhạc. Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần sắp xếp tất cả, rất cảm động, mặc dù kém hơn so với hôn lễ trong tiểu thuyết nhưng Cảnh Tô vẫn rất hài lòng với quân cưới như thế này.

“Tư Mộ Thần, chúng ta như thế này là đào hôn sao?” Cảnh Tô dùng giọng nói nhẹ nhàng hỏi Tư Mộ Thần, Tư Mộ Thần cười cười.

“Coi như vậy đi!”

“Vậy nếu bọn họ phát hiện ra thì sao giờ?”

“Không sao, anh cũng đã bán đứng thằng nhóc Phạm kia!” Tư Mộ Thần cười gian trá, sau đó bọn họ bắt đầu từng mục của hôn lễ.

“Cảnh Tô, anh hứa với em một đời, định em cả đời!” Lời thề cuối cùng của anh vang vọng không dứt trong núi rừng, giống như muốn đưa âm thanh này ra toàn thế giới, để toàn thế giới chứng kiến cho lời thề của anh!

Tư Mộ Thần còn đưa Cảnh Tô xem 1 lần duyệt binh, hôn lễ này là điều vui vẻ nhất của cô!

Thật lâu sau, cô mới biết hóa ra hôn lễ này cũng là vì đưa tiễn mọi người, trong hôn lễ này, Tư Mộ Thần mang theo tâm tình nặng nề thế nào tới cử hành việc vui vẻ này.

Mà ở bên nhà họ Tư cũng đang gấp gáp vì không thấy người đâu.

“Này, thân gia, Cảnh Tô không phải được đưa từ nhà đi sao? Tại sao còn chưa thấy người đâu?” Tư Kiến Quốc gấp gáp, nhà ông mời đều là những nhân vật có mặt mũi, nhìn gia cảnh nhà đó cũng nổi tiếng, không thể nào kém cỏi được.

“Ôi, thân gia, chúng ta cũng rất gấp!” Cảnh Thái Sinh không biết chuyện gì xảy ra, buổi tối tổ chức hôn lễ ở khách sạn, người đang ở đâu?

“Trời ơi, gấp chết người rồi!”. Mẹ Tư Mộ Thần rất sốt ruột, cỏn bà nội nhà họ Tư cũng không vui. Con trai không nghe lời mình, cháu mình cũng không nghe lời mình, không chịu cưới đứa nhỏ nhà họ Dương.

“Hừ, tôi nói chưa lão già, không phải con bé Cảnh Tô đào hôn chứ? Nếu đào hôn, nhìn cái mặt của Tư Mộ Thần sẽ bị ném đi đâu!”

“Bà già, tôi thấy chuyện này là do Mộ Thần làm. Nếu có đào hôn thì cũng do cháu trai bà không có bản lĩnh!” Tư Bang Quốc đả kích.

“Lão già, sao cánh tay của ông lại giơ ra bên ngoài?” Bà nhìn tình hình hội trường, trách cứ ông lão nhiều chuyện.

“Lão tư lệnh, người điều khiển chương trình bảo tôi tới hỏi hôn lễ có thể bắt đầu chưa?”

“Người còn chưa tới, bắt đầu cọng lông? Để anh ta chờ 1 chút!”

“Nhưng mà chờ 1 chút sẽ bỏ qua giờ lành rồi.”

“Bỏ lỡ, vậy ông đây cũng không có cách nào! Để chờ đi!”

“Lão tư lệnh, ngài xem, tôi có ý kiến này! Để cho phù rể và phù dâu kết hôn trước! Nói không chừng thiếu tướng và thiếu tướng phu nhân sẽ trở lại!”

Cái này là do Tư Mộ Thần bày ra, lão tư lệnh Tư nghe cũng có lý, sau đó liển quyết định áp dụng biện pháp này.

“Được, cứ làm như thế đi!” Đây là do không còn cách nào, dù sao cũng là người mình, giải thích 1 chút là được.

Sắp tới thời gian cử hành hôn lễ, thật sự không còn biện pháp nào, để chú rể đội mũ, đeo mắt kính lạnh lùng, cô dâu bịt kín mặt, không giải thích gì bắt đầu cử hành hôn lễ. Điều này khiến mọi người ở phía dưới đều cảm thấy kỳ quái, cử hành hôn lễ trong khách sạn còn phải đeo kính. Tất cả mọi người rối rít suy đoán, hay là do mắt Tư Mộ Thần bị sao rồi?

“Có chuyện gì xảy ra?”

“Làm sao tôi biết được?”

Mọi người rối rít ý kiến, Cảnh Tô và Tư Mộ Thần vội vàng kết thúc hôn lễ của bọn họ rồi chạy tới hội trường, bên kia, chú rể và cô dâu vừa xuống, mặc trang phục khác xuất hiện trước mặt mọi người rồi, tốc độ thật là nhanh!

“Chúc mừng, chúc mừng!”. Trong tiếng nói của mọi người, Tư Mộ Thần và Cảnh Tô vội đi tới bàn chính, nhìn mọi người đang tức giận ngồi đó. Đột nhiên Cảnh Tô suy nghĩ hiểu được những lời Tư Mộ Thần nói còn chưa muốn trở về.

Cảnh Tô cũng rất hối hận, biết vậy thì không trở về rồi!

Sau đó 1 đám người đi ra ngoài, trong lòng Cảnh Tô thấp thỏm. Vừa mới ngồi xuống, Cảnh Tô đã bị tra hỏi.

“Hai đứa đi đâu?”. Vẻ mặt bà Tư đanh lại, thấy tư thái người gây sự hỏi Cảnh Tô, trong ánh mắt tràn đầy tức giận.

“Bà già, bà không nên phân biệt thái quá!”. Trong giọng nói lão tư lệnh mang theo bất mãn.

“Nhà họ Cảnh chính là với cao với nhà họ Tư, bây giờ con bé nhà họ Cảnh này lại được cưng chiều mà kiêu hả?”. Bà đúng là rất có ý kiến với việc làm ăn.

“Đủ rồi, Lý Mục, đừng đổ chuyện năm đó lên người đời sau, nếu hôn lễ này bà không muốn, thì đừng đến cũng được!”. Tính khí lão tư lệnh rất nóng nảy cho nên lời ông nói cũng hơi khó nghe.

“Ông nội, bà nội, hôn lễ này, cháu hi vọng được tất cả mọi người chúc phúc!”. Tư Mộ Thần nhìn ông bà nhà mình rất nhức đầu.

“Đến đây xem nào, đây có phải là Cảnh Tô không?”. Mẹ Tư Mộ Thần kéo tay Cảnh Tô, nhìn ngắm cẩn thận.

“A Thần nhà mình chọn được cô vợ rất xinh!”. Mẹ cười cười, quét đi tâm tình thấp thỏm của Cảnh Tô, nhưng bà nội khó ứng phó thì sao giờ? Tại sao bà lại không thích cô? Rốt cuộc nhà họ Tư có đụng chạm gì tới bà nội nhà mình?

Cảnh Thái Sinh vẫn ngồi bên cạnh không nói gì, đứng lên khỏi ghế, “Lão phu nhân, tôi có mấy lời muốn nói với bà! Dù bà có muốn nghe hay không như vì hạnh phúc con gái, tôi vẫn phải nói!”.

Mặc dù Lý Mục không thích người nhà họ Cảnh nhưng hiện tại ông lão không cho bà bậc thang, bà đi nghe một chút xem người nhà họ Cảnh nói gì cũng tốt, dù sao nói cũng không được cái gì.

Nhìn hai người bọn họ ra ngoài, Cảnh Tô và Tư Mộ Thần nhìn một đoàn người, sau đó tỉ mỉ giới thiệu Cảnh Tô với người nhà họ Tư, nhưng anh cả nhà họ Tư không xuất hiện. Tư Mộ Thần nhíu mày một cái, ông anh trai này, từ nhỏ dường như không hợp với mình.

“Tư Mộ Thần, đây là bác cả nhà anh sao? Tại sao nhìn bác có vẻ âm trầm?”. Cảnh Tô len lén hỏi, bộ dạng bác gái giống như muốn lau nước mắt.

“Nhà bác cả vẫn luôn như thế, dù sao sau khi cười không qua lại nhiều, đừng để ý”. Tư Mộ Thần cảm thấy bọn họ tới đây là một kỳ tích.

“A Thần, đưa vợ cháu ra ngoài mời rượu đi!”. Ông Từ rất phiền lòng, nghĩ đến bên ngoài không ai chiêu đãi, để bọn họ ra ngoài.

Tư Mộ Thần tuân theo lệnh ông nội ra ngoài, Cảnh Tô chỉ cảm thấy căng thẳng trong lòng.

Cô không phải là người chưa ra ngoài bao giờ, vừa rồi đi vào cô cúi đầu không nhìn tình hình bên ngoài, bây giờ vừa nhìn thì thấy khiếp sợ.

Hội trường lớn như vậy mà ngồi đầy người, từng người mặc tây trang, ngồi cung kính trên bàn ăn. Bọn họ đang nói chuyện nhưng không mỉm cười, nói cái gì cũng cẩn thận. Sau đó ở bên phía phụ nữ, cũng ưu nhã như vậy, không hề có sai lầm gì, chỉ sợ thành trò cười của mọi người. Đây chính là xã hội thượng lưu, đúng là mệt mỏi.

Cảnh Tô kéo vạt áo Tư Mộ Thần, “Chồng, chồng à, em cảm thấy hơi khẩn trương!”. Cảnh Tô không tự chủ nói lên hai từ đó, cho nên trong lòng Tư Mộ Thần ngọt ngào muốn chết.

“Đừng khẩn trương, có anh đây!”. Tư Mộ Thần nắm lấy bàn tay Cảnh Tô.

“Chồng à, sao em cảm thấy những người này đến họp với anh, chứ không phải đến tham gia hôn lễ của anh rồi, buồn buồn trầm trầm!”. Cảnh Tô oán trách, nhớ đến hôn lễ vui vẻ ở núi rừng, cô còn thích nơi đó hơn! Biết vậy thì đã không trở về rồi.

Tư Mộ Thần sờ sờ mặt Cảnh Tô, sau đó véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vuốt lên hàng chân mày, nhéo miệng cô thành 1 độ cong.

“Bọn họ đó à, đang chờ cô dâu xinh đẹp nhà chúng ta lên tiếng đấy!”

Nghe lời Tư Mộ Thần, trong lòng Cảnh Tô càng thêm hốt hoảng, vừa nghĩ tới sẽ có một nhóm người nhìn cô, mặt cô bắt đầu đỏ lên, sau đó trừng mắt nhìn Tư Mộ Thần, rồi từ từ bước đi.

Đột nhiên bên hông có bàn tay to đặt lên, cả người Cảnh Tô cứng lại, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên rồi. Cảnh Tô và Tư Mộ Thần đến bàn phái trước, có 1 cậu bé đang đi tới, sau đó cậu bé kéo ống quần Cảnh Tô, ngây ngốc nhìn bọn họ.

“Chị gái xinh đẹp, chị có thể hôn em 1 cái không?” Cậu bé con rất ngây thơ.

“Thằng nhóc!” Tư Mộ Thần tức không nói nên lời.

“Chú này, lớn lên cháu sẽ lấy chị gái xinh đẹp này!” Cậu bé ngây thơ nói khiến cả bàn bên cười lớn.

“Thằng nhóc, đừng mơ!” Tư Mộ Thần tiếp tục ôm thắt lưng cô.

“Tư Mộ Thần, thắt lưng sắp gãy rồi! Mau buông em ra!”. Cảnh Tô không biết cậu bé lớn đang suy nghĩ gì.

Đột nhiên Tư Mộ Thần đứng lại tại chỗ. “Bé con, hôn anh 1 cái anh sẽ buông ra!”

Người điều khiển chương trình nghe được lời bọn họ lặng lẽ nói, sau đó cầm micro nói với mọi người. “Vừa rồi trong hôn lễ, chú rể còn chưa hôn tân nương, bây giờ chúng ta dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt để bọn họ hôn nhau!”

Người điều khiển chương trình vỗ tay trước.

Phía dưới tiếng vỗ tay lớn vang lên, Cảnh Tô đỏ cả mặt, Tư Mộ Thần đã nói, nếu mình không hôn, vẫn ôm như vậy.

Cảnh Tô quyết tâm, đẩy Tư Mộ Thần, sau đó ánh mắt khẽ nhắm, hôn lên môi anh. Ở đó có nhiều ký giả, những cảnh tượng này đều được ghi lại.

Tiểu thư Cảnh Tô này thật tự tin, lúc chú rể dắt cô dâu lại cường hôn chú rể, cho nên nói trao tặng danh hiệu cô dâu đau khổ nhất cho Cảnh Tô là hoàn toàn xứng đáng.

Vừa nghĩ tới hành động của mình, Cảnh Tô cực kỳ hối hận.

“Tư Mộ Thần, anh đợi đấy!” Cảnh Tô suy nghĩ trong lòng.

Trên thực tế, đó chính là suy nghĩ tốt của Cảnh Tô.

Không biết từ lúc nào, ông nội đã đứng trên sân khấu, sau đó dùng giọng nói trung khí lên tiếng, nói những lời cảm ơn.

Bước trên sân khấu xuống, Tư Bang Quốc đưa bọn họ đi gặp tư lệnh Dương.

“Ông bạn già, hôm nay cháu tôi kết hôn, ông cũng nể mặt tôi rồi!”

“Không có gì, tôi chỉ tới xem mỹ nhân nào có thể sánh với Tử Hi nhà tôi! Quả nhiên danh bất hư truyền!” Mỗi câu đều mang theo sự châm biếm, xem ra bất mãn với Cảnh Tô.

“Tư Mộ Thần, hôm nay là ngày vui của cậu, bàn này đều là chiến hữu của ông nội cậu, nào, cậu với vợ bắt đầu mời rượu đi!” Bàn này đều là những người hào sảng, Tư Mộ Thần có thể uống rượu nhưng Cảnh Tô làm sao bây giờ?

Lúc này đột nhiên 1 giọng nói trẻ con vang lên.

“Mẹ xinh đẹp, mẹ không ngoan rồi, bác sĩ nói em trai còn nhỏ không thể uống rượu, không phải nói là baba cũng không thể uống rượu sao? Không dọa đến em trai chứ?” Giọng nói của Tiểu Binh rất đáng thương, giống như Cảnh Tô không nghe lời, con bé sẽ khóc lên.

“Ông Dương, xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện, vậy để cháu uống 1 chén, ông xem đây, Cảnh Tô cũng không tiện.” Tư Mộ Thần thấy Tiểu Binh xuất hiện thật kịp thời.

Mà Dương Tử Hi ở bàn bên cạnh nghe tin Cảnh Tô lại mang thai, tức giận sắp điên, ngồi trên bàn uống rượu giải sầu.

Thật ra thì trong hôn lễ còn 1 vị khách không mời mà đến, đó là Dung Thiểu Tước, Cảnh Tô nhìn trong ánh mắt Dung Thiểu Tước đều là đau đớn, cô thật sự không biết đối mặt như thế nào với người đàn ông này. Thật ra người đàn ông này chỉ qua thiếu hụt tình yêu đúng không? Thông thường những người hoàn mỹ cũng là người thiếu tình yêu. Cảnh Tô giơ rượu trong tay, nhẹ nhấp 1 ngụm.

Dung Thiểu Tước cảm thấy chưa đủ, hắn muốn nhìn bộ dạng cô hạnh phúc.

“Cảnh Tô, uống ngụm rượu giao bôi, để anh thấy em thực sự đã kết hôn!” Giọng Dung Thiểu Tước thật sự tuyệt vọng khiến Cảnh Tô có cảm giác không thở nổi.

“Dung hồ ly, anh nhìn đủ chưa, cô ấy là người của tôi rồi!” Tư Mộ Thần giơ tay Cảnh Tô lên, sau đó uống ly rượu giao bôi, nặng nề đặt ly rượu lên bàn.

“Tư Mộ Thần, anh mà đối xử không tốt với cô ấy, tôi sẽ đưa cô ấy đi.”

“Anh sẽ không có cơ hội đó!” Tư Mộ Thần lớn tiếng tuyên bố điều này trong hội trường, nhất là với người trong góc tối.

Cảnh Tô cũng thấy sau lưng cô có 1 ánh mắt nóng bỏng, nhưng vừa quay đầu lại thì không thấy gì.

“Sao thế?”

“Không có gì, em chỉ muốn hỏi bao giờ hôn lễ mới kết thúc?”

“Sao có thể dễ dàng thế được!” Tư Mộ Thần nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, sau đó chỉ vào đám bạn của anh. Cảnh Tô rên 1 tiếng, suy nghĩ trong lòng, rốt cuộc có thể hiểu vì sao không thể động phòng đêm tân hôn, hóa ra có 1 đám bạn bè thích nháo động phòng.

Nhưng mà, trong đêm tân hôn, hình như Tư Mộ Thần bị vướng tình trạng đặc biệt rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.