Mặt trời vừa lúc xuống núi còn sót lại một tia sáng chiều tà rọi bóng hoàng hôn, chiếu vào trong cửa sổ, lưu lại trên người Cảnh Tô. Cảnh Tô mơ màng cảm thấy thân thể lạnh như băng, giống như bị ném vào trong hầm băng vậy. Cô chậm rãi mở mắt, tầm mắt lại mơ hồ, đôi mắt bị ánh mặt trời rọi vào sinh đau.
Giật giật tay chân, cũng không bị thứ gì trói buộc, chậm rãi nhìn từ mặt đất lên, qua hồi lâu thân thể lạnh như băng của cô mới có chút độ ấm, tay chân bắt đầu có thể linh hoạt.
“Đây là đâu?” Cô nhìn xung quanh tối đen, trí nhớ cuối cùng của cô là đang ra cửa định đi mua đồ ăn, tiếp theo là bị người ta.......
Chẳng lẽ bản thân cô bị bắt cóc rồi hay sao?
“Có ai không?” Cô bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, đầu tiên là Giang Phỉ Thiên, sau lại đến cô. Cô nhất định phải bình tĩnh, nói không chừng ở trong này cô có thể tìm được tung tích của Giang Phỉ Thiên.
“Có người không?” Cô lại lên tiếng, vừa rồi rõ ràng cô đã nhìn thấy một bóng người.
“Không cần chơi trốn tìm, tôi nhìn thấy rồi!” Cảnh Tô đứng lên ôm lấy bản thân, giống như làm thế này có thể làm cho cô ấm áp hơn một chút.
Một chậu nước lạnh từ không trung đổ xuống, Cảnh Tô nghe âm thanh liền bước sang một bước lớn né tránh, nhưng vẫn không thể tránh được, cô vẫn bị dội trúng, cũng may là trúng tay trái. Cảnh Tô khẳng định đối phương có thể nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-thinh-the-cua-thieu-tuong/2285267/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.