Chương trước
Chương sau
"Tất cả mọi người ở đây à? Ha ha" Người đến tự giác từ từ lui về phía sau, mở cửa, anh ta muốn chạy ra ngòai, nhưng anh ta không biết rằng mọi người có thể buông tha cho anh ta dễ dàng như vậy sao?

"Tôi cảm thấy là tôi già rồi, tôi cảm thấy thính lực của tôi ngày càng kém, anh nói gì đó?" Tư Bang Quốc nhìn người kia, trong mắt có sự nghi ngờ, trái lại thật giống như có chuyện, nhưng mà người nọ dưới chân đã sớm miềm nhũn. Lúc Tư Bang Quốc thức dậy cũng vô ý đưa tay khiến thứ xếp thành hàng rơi xuống, tiếng đồ sứ rơi xuống đất giòn giã như vậy, nghe rất êm tai, nhưng đây là đồ cổ quý giá, đều do thị trưởng sưu tầm, hiện tại bọn họ có thể nghe được tiếng khóc của thị trưởng.

"Lão, lão tư lệnh, tôi mở ra chơi, chơi thôi! Thiếu tướng, ngài, ngài ấy......" giọng nói cũng không rõ ràng, ông ta nhìn Tư Bang Quốc là có thể cảm nhận được rõ ràng đang tức giận.

"Nói rõ một chút cho tôi!" Từ Bang Quốc bước lên phía trước, sự hung bạo lạnh lẽo của ông lan tràn, đèn nén trong lòng mỗi người, cũng không biết bước tiếp theo ông sẽ làm cái gì. Áp lực vô hình ập vào người kia, làm cho sắc mặt của ông ta trắng bệch.

"Lão tư lệnh, tôi sai rồi, tôi không nên nói bừa! Tôi không nên nói như vậy, hiện tại vẫn không rõ tung tích của thiếu tướng! A!" hét thảm một tiếng, đường đường là cục trưởng của một sở lại bị một con chó sống sờ sờ cắ vào lỗi tai.

"Súc sinh, thật sự là không ngoan! Không thấy ta đang hỏi chuyện sao?" Tư Bang Quốc giận dữ mắng mỏ con chó săn lớn, tiện thể vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.

Con chó săn lớn kêu lên một tiếng, ngoan ngoãn nằm sấp dưới chân ông , sau đó tiếp tục nghe chủ nhân ra lệnh.

"Thị trưởng, tôi cảm thấy tôi sống vô dụng hơn nửa đời người rồi, ngay cả cháu tôi mà tôi cũng không bảo vệ được, trái lại ông hãy làm chủ cho tôi, các người đều nói nhà họ Tư chúng tôi ỷ lại được chìu mà kiêu, nhưng nhà họ Tư chúng tôi được cái gì rồi? Các người nói xem, Mộ Thần nhà chúng tôi là vì muốn cái danh hiệu kia sao?" Mới dẹp yên được đám chó săn, ông lại bắt đầu nổi giận với thị trưởng, không phải ông tức người kia trước đây cùng nhà họ Diêu thân thiết một chút, bây giờ lỗ tai ông ta cắn một cái lỗ tai đền cũng tốt.

"Tôi thấy, tôi còn để cho lão Tần mang theo quân đội của mình đến thành phố Đàm Sơn điều tra một lần, ông nói xem, thị trưởng?" Tư Bang Quốc không ngẩn đầu vẫn vuốt lên thân con chó săn lớn, thật đúng là nghe lời, ngay cả một con cho đều nghe lời như vậy, có thể thấy được người nuôi thật sự là nuôi hổ gây họa.

"Dạ đúng, lão tư lệnh, ngài xem, nếu chúng tôi tìm được thiếu tướng, chúng tôi lập tức báo cáo với ngài, ngài thấy thế nào?" Thị trưởng nhìn cục trưởng kia túm lấy một bên lỗ tai máu chảy đầm đìa, ông ta bất giác lui về sau một bước, nhìn qua ánh mắt con chó săn lớn, ông ta theo bản năng che đũng quần của mình, nếu làm ông ta mất hứng, mạng sống của mình sẽ thành món ăn của nó rồi.

"Lại tiếp tục như vậy thì không được, ở thành phố của chúng ta là xảy ra chuyện lớn rồi!"

"Vậy ông có cách gì? danh tiếng Tư Bang Quốc của ông ta đặt ở đâu, cho dù là người lãnh đạo một nước cũng phải cho vị cán bộ kỳ cựu này vài phần mặt mũi, chúng ta có cách gì? Không biết trong trung ương đều là học trò cũ của lão tư lệnh sao?"

Lời của bọn họ không lớn không nhỏ, vừa đủ để cho mọi người có thể nghe được, Tư Bang Quốc nhìn hai người bọn họ, trong ánh mắt lóe lên tia tinh quang.

Người nói là vô tâm, nhưng trái lại người nghe lại có, một vài vị ở đây đều im lặng ghi nhớ, đắc tội với nhà họ Tư, bọn họ chính là đắc tội với rất nhiều cán bộ trung ương, lại nói, Tư Bang Quốc cũng là một kỳ tài lớn nhất, dưới tay ông ta có rất nhiều học trò cùng thuộc hạ sĩ quan cao cấp đều dựa vào sự cố gắng của bản thân bò lên để quản lý trung ương, chỉ bằng với danh tiếng Tư Bang Quốc của ông, ở thành phố Đàm Thị cũng không thể thay đổi được.

Nhưng hết lần này đến lần khác, mấy người bọn họ đều chạm vào nòng súng, bọn họ đều biết rõ chuyện Tư Mộ Thần, bọn họ đều có tham gia trong đó, Tư Bang Quốc ông hiện tại thành cái dạng này, bọn họ đều không có biện pháp nào, lập được nhiều công lao to lớn làm cho bọn họ không thể quên, nhưng mà một tiểu bối, bọn họ có nhiều cách để trừng trị, không phải anh rất yêu thương vợ mình sao? Khi ở nội thành đã biết có người bắt cóc vợ con anh, cho dù bọn họ muốn tiếp cận, thì vệ sĩ Tư Mộ Thần phái đi theo bảo vệ Cảnh tô sẽ ngăn cản bọn họ lại.

Bọn họ nghĩ rằng cũng chỉ là vụ án bắt cóc đơn giản, nhưng mà hiện tại Tư Mộ Thần và cô bé kia lại không rõ tung tích, lần này bọn họ thật sự rất sốt ruột.

Không bao lâu sau, Tống Tường cũng đến, anh ta thay mặt cho Cảnh Thái Lam.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cậu thiếu niên Tống Tường này rất có sức hấp dẫn, cậu rất giống ba của mình là Cảnh Thái Lam, đây cũng là cháu của ông.

"Thị trưởng Trương, nghe nói chị tôi mất tích có liên quan đến vài người có trách nhiệm phải không?" Tống Tường không mời mà đến, hơi thở kiêu ngạo của cậu ta tràn đầy căn phòng, làm cho mọi người không nhịn được cảm thán bộ dáng của cậu thật sự có vài phần giống Cảnh Thái Sinh trước kia, nhưng bây giờ nhìn lại có bóng dáng của lão tư lệnh Tư Bang Quốc chứ?

"A, đây không phải là con trai của chú Cảnh sao? Lại nói, tôi đã nghe nói về cậu! Đến đây, ngồi một chút!" Thị trưởng kéo tay Tống Tường.

Nắm tay, trong mắt đều là kích động, dù sao người cũng đã đến đây, có lẽ đây còn là vị cứu tinh của bọn họ, ông ta không thể kích động sao?

"Ngài thị trưởng, tôi cần câu trả lời rõ ràng nhất!" Giọng nói của Tống Tường lạnh đi vài phần.

"Chao ôi, cháu ngoan, con không nên gấp gáp mà! Chúng tôi đã phái người đi tìm! Tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức!"

"Đúng không? Thị trưởng, nghe nói quan hệ giữa ngài và nhà họ Thẩm không nhỏ! Không biết chuyện này có liên quan đến chuyện nhà họ Thẩm hay không?" Tống Tường giả vờ thông mình, lời nói của cậu ta lại ẩn ẩn nguy hiểm.

"A, trái lại vợ con của tôi là họ hàng xa với nhà họ Thẩm!" Theo ông ta được biết, nhà họ Thẩm và nhà họ Tư có quan hệ không nhỏ, vì vậy theo lời ông ta nói không có vấn đề gì, nhưng bọn họ không ngờ, chỉ vì một câu nói muốn lấy lòng mà ngài thị trưởng phải hạ thấp mình.

Thật ra trong mắt bọn họ, nếu người nhà họ Tư ngồi lên vị trí này, như vậy quyền lợi thuộc về hai bên, nhưng hết lần này đến lần khác đều là người này, những người này đều là nhà kinh doanh hoặc người có uy tín danh dự nhất, ông ta nhất định phải hạ thấp mình.

"Đúng không? Vậy là tốt rồi!" Tống Tường nói chuyện có hàm ý, cậu ta nhìn Tư Bang Quốc, biết rõ Tư Bang Quốc nhẫn nhịn lâu lắm rồi, cậu ta đi đến phía trước đỡ Tư Bang Quốc dậy.

"Ông nội, chúng ta về nhà trước!" Tống Tường đỡ Tư Bang Quốc dậy nghĩ muốn đi ra ngoài, trong chớp mắt ông cụ rất vui vẻ, nhưng rất nhanh cậu ta đã nhớ ra, hôm nay cậu ta đến đây là có việc, sao có thể trở về dễ dàng như vậy?

"Tường Tường à, con chờ ông nội một chút, ông nội đến đây là vì làm chính sự, bây giờ người ngoài càng ngày càng ko để nhà họ Tư chúng ta vào mắt rồi!" Tư Bang Quốc phủi phủi mông, định đứng lên, lấy cặp công văn đem theo bên người ra, chính xác mà nói đó là một hiệp ước mới.

Thị trưởng nhìn thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng, cái gọi là "Hoàng Đình" và "Cảnh Thái Lam" nộp thuế có 5% là cần được miễn? Chỉ điều này thôi bọn họ đã bị dọa sợ, nhưng cũng không còn cách nào khác, ông lão đã nói, nếu các người không đồng ý, tôi vẫn ngồi ở đây, tôi không muốn ăn cũng không muốn uống, các người mở mắt ra nhìn! Nhìn trận chiến này, bọn họ dám ăn dám uống sao?

"Lão tư lệnh, tôi ký, tôi ký!" giống như ký một hiệp ước không bình đẳng, lật từng trang giấy nhanh chóng viết tên mình vào, cùng với tên của một nhóm nhân viên khác.

Tư Bang Quốc thấy trò chơi này chơi không tệ, nên thu bộ dáng lại.

"Tường Tường à, nghe nói Mộ Thần đã tỉnh rồi phải không? Vậy chúng ta đi thăm nó đi!" Tư Bang Quốc "có lòng tốt" nói cho mọi người đó nghe, sau đó nhìn mọi người nghẹn đỏ cả mặt, bọn họ tức giận mà không dám nói gì, rõ ràng Tư Bang Quốc đến đây gây sự, làm như vậy chính là áp đảo tinh thần của bọn họ, ở thành phố Đàm Sơn, tôi chỉ cần đến đây ngồi một chút, thì ngày chết của các người cũng không còn xa.

"Vậy có phải ông muốn thả tôi ra không?" Tư Bang Quốc nói với bọn họ.

"Dạ, dạ, tôi sẽ cho người đưa ngài đi tìm bác sĩ?"

"Vậy cũng được, nhưng tôi là một ông già, trong lòng của tôi luôn không yên, aiz..."

"Aiz, tiểu Trương, vậy cậu đến bệnh viện sắp xếp, chúng tôi cũng nên đến bệnh viện thăm thiếu tướng!" Thị trưởng cũng không thể chậm trễ, nhưng làm sao Tư Mộ Thần lại ở bệnh viện chứ?

Người bác sĩ đó trước kia là cánh tay đắc lực của Diêu lão đại, ông ta đi rồi, nhưng vây cánh để lại bao nhiêu, thì không ai biết được.

Chờ khi nhóm người thị trưởng đi, cả một bệnh viện vốn không có bóng dáng Tư Mộ Thần, Tư Bang Quốc thở dài một hơi, thật ra ông cũng đang lo lắng bọn họ sẽ bị đưa đến bệnh viện, vì an toàn của bọn họ cho nên ông muốn đưa ngài thị trưởng đi theo, làm sao có nhiều người lại nhìn bọn họ cũng không nể mặt bọn họ.

"Tôi mệt rồi, để cho Tống Tường đưa tôi về!" Tư Bang Quốc phất phất tay, mọi người nhìn bộ dạng ông lão khá mệt mỏi, vì vậy bọn họ cũng cho rằng ông lão đã bị ép buộc đủ rồi.

"Được được, cháu ngoan này, làm phiền con chăm sóc lão tư lệnh!" Thị trưởng cười híp mắt, nhưng sau đó trong ánh mắt ông ta hiện lên tia độc ác, sớm muộn gì có một ngày ông ta sẽ phá hủy nhà họ Tư, làm cho nhà họ Tư ngã xuống, đến lúc đó khi nhà họ Thẩm vùng lên, cũng chính là lúc ông ta một bước lên trời, nhưng mà ông ta không nghĩ đến thói kiêu ngạo của nhà hô Tư, tại sao ông ta có thể kiêu ngạo sống trong thành phố Đàm Sơn này được.

"Tường Tường à, đưa ông đến quân khu đi!"

"Được, ông nội!" Tống Tường đi vào trong đó, thật ra là vì sau khi nhìn thấy Tư Bang Quốc có thể đi vào trong quân khu, đi xem tình hình chị của cậu ra sao.

"Tường Tường à, không hỏi ông nội vì sao lại làm như vậy?"

"Ông nội cũng vì muốn tốt cho nhà họ Tư và nhà họ Cảnh thôi!"

Tư Bang Quốc nhìn đứa nhỏ này, không biết phải gần gũi như thế nào, cũng giống như ba của nó.

Lúc xe được lái vào trong quân khu, từng dãy bộ đội cũng sắp hàng hai bên đường chào đón Tư Bang Quốc vị anh hùng thứ hai trong lòng bọn họ.

"Kính chào lão tư lệnh!" Một tiếng rống to, sau đó là âm thanh dời núi lấp biển.

"Kính chào lão tư lệnh!"

"Các đồng chí cực khổ rồi!" Tư Bang Quốc càng già càng dẻo dai, giọng nói của ông vẫn to như trước, điều này làm cho những tân binh kia hổ thẹn cúi đầu, nhưng đáp lại bọn họ là giọng nói càng thêm to của vị lão thủ trưởng này.

"Vì nhân dân phục vụ!"

"Dạ, bảo vệ quốc gia!"

"Trung thành với đảng! Nhiệt tình yêu thương nhân dân!"

Tư Bang Quốc cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, ông càng muốn ra chiến trường rồi, nhớ đến cuộc chiến đấu kia, ông có loại cảm giác muốn ngược về quá khứ theo chân bọn họ kề vai sát cánh cùng nhau chiến đấu.

"Lão tư lệnh, xin mời đi bên này!" Đường Tuấn dẫn đường cho Tư Bang Quốc.

"Tên nhóc này, còn câu nệ làm gì như vậy?" Tư Bang Quốc gõ hai cái vào đầu cậu.

"Ai da, ông ơi, đây không phải đang ở trước mặt nhiều đồng chí sao? Nhưng con vẫn muốn người dẫn đầu đội ngũ!" Thật là, ông cụ nhà họ Tư này chẳng thừa dịp này gần gũi mình, tinh thần này làm sao cậu ta có thể lãnh đạo cấp dưới đây?

"Tốt lắm, không đùa cậu nữa, tranh thủ thời gian dẫn tôi đi gặp Mộ Thần đi!" Tư Bang Quốc thật sự rất vui, mặc dù cháu nội và cháu dâu của ông thập tử nhất sinh, cũng may là không có chuyện gì, nếu có chuyện.... ........

"Chuyện gì xảy ra?" Tư Bang Quốc nhìn bọn họ đen mặt lại.

Trên giường bệnh có hai người đang ôm nhau ngủ, không có dấu hiệu tỉnh lại, vậy ai đã nói bên tai mình hai người đã tỉnh?

"Bây giờ, bây giờ!" Đường Tuấn đỏ mặt không dám nói gì.

Người sáng suốt đều có thể thấy được, lúc hai người phát sinh chuyện đúng lúc bị bọn họ cắt đứt, sau đó tiếp tục giấc ngủ.

"Không được, các người đi gọi bác sĩ đến cho tôi, tôi nhất định phải hỏi rõ ràng!" Tư Bang Quốc sốt ruột, băng nhóm Thố Tử Môn này, ông nhất định bắt bọn họ nợ máu phải trả bằng máu.

"Lão Trần! Ông bảo quân đội điều tra cho tôi, cho dù san bằng cả thành phố Đàm sơn, các người cũng phải tìm ra Diêu Đại cho tôi!" Tư Bang Quốc cầm điện thoại trực tiếp gọi cho lão Trần, ông thật sự không thể bình tĩnh được.

"Làm sao bây giờ, ông nội đã hành động rồi!" Cảnh Tô cất giọng yếu ớt nói.

Ông nội ở ngoài cửa phòng bệnh thật là đáng sợ.

"Anh thấy chuyện này cũng có chút nghiêm trọng!" Tư Mộ Thần thông minh như vậy làm thế nào cũng không ngờ phát sinh chuyện này.

"Đều tại anh!" Cảnh Tô không chút lưu tình dùng tay véo vào eo Tư Mộ Thần, Tư Mộ Thần hét lên một tiếng, thành công vén chăn lên.

Đúng lúc hấp dẫn ánh mắt mọi người, mang theo cái chân quấn đầy băng vải, quần áo trên người hoàn toàn cởi ra, chỉ mặc một quần lót bên trong, nhìn cảnh Tô chôn chặt đầu trong chăn, cuối cùng Tư Bang Quốc cũng hiểu được hai người đã xảy ra chuyện gì.

Đây là vì nhà họ Tư khai chi tán diệp*, nhưng mà việc này cũng rất không hợp lý, sao có thể làm chuyện này ở quân khu chứ? làm ô uế kỷ luật quân đội.

Mặt Tư Bang Quốc đen như từ giấy, trầm trầm nói vài chữ: "Mặc quần áo tử tế, đi ra ngoài!"

Rõ ràng bị bắt gian tại trận!

*Khai chi tán diệp = Tương tự như "Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.