Lúc Cảnh Tô đi Ý, cô đi theo chân bọn họ.
“Tuyết Thần, chúng tôi trở lại rồi, anh xem!” Người đàn ông có mái tóc bạc thả rối trên vai, sắc mặt anh ta trắng bệch bất thường, sự xuất hiện của anh ta tại sân bay dẫn đến sự chú ý, bất luận là bề ngoài xuất chúng hay là kì dị thì đều làm người ta thấy mắt sáng lên.
“Tuyết Thần, anh xem, bọn họ đều đang nhìn anh đó! Nếu anh có thể tỉnh để nhìn thấy thì thật tốt!” Người đàn ông vuốt ve gương mặt của người đàn ông kia, nói nhỏ, ánh mắt tràn đầy đau lòng.
Người này đã sống thực vật nhiều năm, bất luận anh cố gắng đến thế nào cũng không được đáp lại, chỉ khi ngẫu nhiên nhắc đến tên của cô gái kia anh ấy mới có một chút phản ứng. Nếu cô gái kia có thể làm anh ấy tốt hơn, anh cũng bằng lòng thành toàn cho bọn họ. Nhiều năm như vậy, anh cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
“Tuyết Thần, chúng ta về nhà đi!” Nghe đến chữ nhà, tay người đàn ông hơi run run, Hàn Tử Tuấn thấy vậy thì kích động trong lòng, anh ta càng thêm vui vẻ đẩy xe lăn ra ngoài phi trường.
“Đó là Hàn Tử Dương sao?” Đường Tuấn nhìn bóng lưng rời đi, người nọ và Hàn Tử Dương giống nhau như đúc, nhưng sao tóc của Hàn Tử Dương lại trắng? Đường Tuấn vừa lúc đi ngang qua, thấy tổ hợp bọn họ có chút kỳ quái, mà người ngồi trên xe lăn kia là ai? Vì sao ánh mắt Hàn Tử Dương nhìn người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-thinh-the-cua-thieu-tuong/2285249/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.