*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" Ở đây là đâu? Mọi người là ai? Tôi là ai? "
Đây là câu nói đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy sau một khoảng thời gian dài đăng đẳng....đối với hắn là vậy. Một người ngỡ ngàng, bà Lâm thì khóc nấc lên, bác sĩ Hứa thì đi đến kiểm tra lại sức khỏe của cô, còn hắn thì....
" Em bị sao vậy!? Đây là nhà của chúng ta, anh là " chồng " em nè Như Tuệ..! "
Hắn cố gắng giải thích cho cô. " Chồng "...bây giờ hắn còn cái tư cách tự xưng mình là chồng cô khi đã gây ra cho cô bao nhiêu đau khổ sau? Hắn còn không biết rằng bây giờ cô còn thừa nhận hắn là chồng cô hay sẽ căm ghét hắn. Khi cô tỉnh lại, hắn mừng đến nỗi không diễn tả được lời nào, nhưng kéo theo đó là sự sợ hãi, sợ cô sẽ rời xa hắn....
" Hạ Vũ, chắc khi gặp tai nạn đầu cô ấy đã bị va chạm nên.... Có thể sau này sẽ khỏi.... "
" Chị ấy bị mất trí nhớ ư!?
" Umk... Có thể nói là vậy... "
Hạ Vũ như người mất hồn, do anh, đều tại tại anh, tại anh vô tình, tại anh ngu ngốc, tại anh ác độc khiến cô mất đi đứa con đầu lòng, khiến cô rơi vào cảnh tượng sống chết không rõ giờ còn mất trí nhớ... Mọi người kể cả người làm đều vô cùng buồn rầu, nhìn vào đôi mắt anh, họ thấy sự hối hận cùng đau khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-tha-thu-cho-anh-duoc-khong/28699/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.