Băng Tâm ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, cô nhìn trời, nhìn trăng sao rồi lại nhìn những tòa nhà im ắng, rực rỡ trong đêm khuya. Cô không ngủ được... Cửa phòng chợt mở ra, Lương Hạo bước vào.
- Sao em không nghỉ ngơi?
- Em ngủ không được...
- Ừ.... Rose....
- Lãnh Băng Tâm....
- À... Băng Tâm....đây là những thứ mà em cần, người Đoan Mộc gia vừa đưa đến..
- Anh để trên bàn hết đi...
- Ừ....( Anh đặt hết các thứ lên bàn, đi lại ngồi xuống đối diện cô, anh nói:)
- Anh xin lỗi.... đã làm chuyện tổn thương em.
- Không.... em không trách anh....
- Nhưng em cũng đừng lạnh nhạt với anh như vầy...
- Anh biết một người thất tình sẽ như thế nào không?( Cô hỏi nhưng không nhìn anh, ánh mắt hờ hững nhìn xuống những con đường sáng rực đèn.)
- Anh biết chứ.... vài tiếng trước anh đã biết thất tình là như thế nào
-.....(Cô hơi ngạc nhiên nhìn anh, cười khẽ rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.)
- Anh sẽ đợi em... anh đã đợi mười mấy năm... đợi thêm vài năm nữa thì có là gì....
- Em không xứng đáng....
- Đúng là em không xứng đáng thật... nhưng anh lại không thể buông được... thế là thế nào?
Băng Tâm bật cười.... thật đáng trách... tại sao cô lại không yêu người đàn ông này....
- Thôi... em đi ngủ đi... khuy rồi... ngủ ngoan.(Lương Hạo xoa đầu cô rồi đứng lên đi ra ngoài.)
- Anh cũng ngủ ngon
- Ừ...
Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-sat-thu-cua-lao-dai-hac-bang/2797877/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.