Lưu Mẫn Hoa đi từ hành lang này đến hành lang khác, cô nhìn xung quanh nhận ra càng lúc càng vắng vẻ, đèn càng lúc càng le lói.
- Cô muốn dẫn tôi đi đâu? (Băng Tâm đột ngột nói to. Người đi trước hơi khựng người lại nhưng vẫn không dừng bước.
- Lưu Mẫn Hoa...
Lần này có hiệu quả rõ rệt. Lưu Mẫn Hoa cuối cùng cũng dừng lại. Hai người đang đứng ở một nơi hoàn toàn không có bóng người. Có vẻ như là một hành lang dẫn lên phía tầng thượng.
- Trí nhớ cô khá là tốt (Lưu Mẫn Hoa quay người lại, ánh mắt thâm trầm nhìn cô)
- Cô muốn gì? (cô lạnh lùng hỏi.)
- Tôi muốn gì? Cô không biết sao?(Lưu Mẫn Hoa hơi ngạc nhiên nhưng giọng vẫn không thay đổi, đầy ý khiêu khích.)
Băng Tâm nhíu mày, trong đầu dâng lên một mớ hỗn độn làm tạm thời cô không biết phải nói gì.
- Ra là cô không biết.... Hahahaa....
Ngoài sân tiệc......
- Lão đại.... đây là cô Lãnh nhờ tôi đem lại cho anh ( Người nọ đem một đĩa thức ăn đặt lên bàn).
- Cô ấy đâu? (Anh nhíu mày nhìn đĩa thức ăn, hỏi người mang lại.)
- Cô Lãnh đưa cho tôi xong liền rời đi rất nhanh... tôi không rõ đi đâu.
Anh trầm tư suy nghĩ gì đó, không để ý là Lương Hạo từ đâu đó đang vội vàng đi đến chỗ này.
- Lưu Mẫn Hoa xuất hiện ở bữa tiệc... tôi vừa mới đi xác nhận....
- Cái gì? (Hàn Thiên nhíu mày chặt hơn.)
- Rose
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-sat-thu-cua-lao-dai-hac-bang/2797842/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.