1h sáng, bụng của Trần Thanh Ngọc lên cơn đau âm ỉ. Mồ hôi chảy đầy trên trán, khuôn mặt bắt đầu trở nên nhăn nhó, Trần Thanh Ngọc dự đoán trong lòng, có lẽ là bé con trong bụng cô muốn ra ngoài rồi.
Cơn đau càng ngày càng nhiều, khiến Trần Thanh Ngọc không thể chịu được nữa. Cô cầm tay Vương Kiên, khó khăn nói.
- “ C.... chồng....bụng....bụng của em....đ....đau.... quá....áaaaa.... ”
Vương Kiên lập tức mở mắt tỉnh dậy, ôm cô xuống nhà.
- “ Vợ, em cố gắng chịu một chút, đau thì cứ cấu anh, đừng chịu đau một mình. ”
Chu Thanh Nga nghe thấy tiếng hét của con gái, bà cũng đoán con gái sắp sinh. Bà lập tức chạy đến, mang đồ sinh đi theo Vương Kiên.
Vương Kiên vừa ôm cô vừa gọi điện cho bệnh viện chuẩn bị, bệnh viện mau chóng chuẩn bị tươm tất mọi thứ để quá trình sinh nở của Trần Thanh Ngọc diễn ra suôn sẻ.
Trần Thanh Ngọc đau đớn, cô khóc ra cả nước mắt. Cơn đau khi sinh nở thật sự rất đau, đau vô cùng, cảm giác đau đớn như bị gãy 23 chiếc xương sườn, đau đến mức ngất đi.
- “ Đến chưa anh....em đau.... quá.... ”
- “ Em cố gắng lên, sắp đến rồi.”
Vương Kiên cố gắng an ủi cô, mong cô sẽ vơi bớt chút ít cơn đau. Tài xế lái xe một cách nhanh nhất, mong sao sẽ đưa Thiếu Phu Nhân nhà anh đến bệnh viện sớm nhất có thể.
Đến bệnh viện, Vương Kiên đặt cô lên băng ca, các y tá đẩy cô vào phòng sinh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560482/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.