Căng tin dần dần cũng vơi bớt người ở đó, Trần Thanh Ngọc và Vương Kiên thì đang dùng bữa sáng.
- “ Vương Thị này lớn như vậy, bảo sao anh cũng sợ khi bị đuổi việc. Còn anh nữa, bỏ cái kiểu đấy đi, nếu còn tiếp diễn coi chừng em đấy. ”
- “ Anh nhớ rồi mà, anh chỉ sợ em mỏi chân thôi. ”
- “ Ngồi nhiều đau lưng chết đi được, vừa đau lưng vừa mỏi cổ. Nên đi đứng vẫn tốt hơn, anh đúng là chẳng biết cái gì. ”
- “ Anh có biết đâu nhưng mà mấy người đấy có làm gì em không? ”
- “ Dám sao? Họ sợ anh khiếp vía, làm gì dám đụng đến vợ anh. Vả lại muốn làm việc cho anh, phải sàng lọc thật kĩ chứ. Anh đâu cho phép những kẻ không có đạo đức vào đây, đúng không? ”
Vương Kiên gật đầu, đã duy trì được ba năm rồi. Muốn công ty thăng tiến, cần phải loại bỏ những người không có đạo đức.
- “ Sắp vào giờ làm của anh rồi đấy, ăn nhanh lên đi. Là chủ tịch phải gương mẫu. ”
- “ Chồng em lúc nào chẳng gương mẫu. ” Vương Kiên cười cười
- “ Chiều nay về Vương Trạch Đông đi, ở Hoàng Gia cũng khá lâu rồi, em thấy làm phiền ba mẹ quá. ”
- “ Cũng được, tan làm anh đưa em với con về. ”
Hai vợ chồng ăn xong liền rời khỏi căng tin, Vương Kiên đi làm việc còn Trần Thanh Ngọc thì ngồi chơi.
Cô ngồi mãi ở phòng anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560471/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.