Trần Thanh Ngọc mang thai vừa được bảy tháng, càng ngày cô càng thấy mệt, chẳng thích đi nhiều. Cô cũng được phép nghỉ thai sản nên từ giờ không cần phải đến bệnh viện nữa.
Tối đó, trong phòng ngủ, Vương Kiên xoa bóp chân cho vợ, anh đề nghị.
- “ Chúng ta về lại New York được không em? ”
Trần Thanh Ngọc thay đổi sắc mặt, cô im lặng, ánh mắt trầm tư nhìn Vương Kiên. Ba chữ " Vương Trạch Đông " hiện lên trong đầu cô, những hồi ức đau thương về nơi đó cứ thế ùa về. Tim cô đập mạnh, cả cơ thể run rẩy, cô sợ hãi.
Trần Thanh Ngọc thấy hình ảnh anh tức giận, bỏ mặc cô giữa căn biệt thự rộng lớn. Anh đi sớm về khuya, có khi anh lại không về, tần suất gặp mặt đếm trên đầu ngón tay. Viễn cảnh Nghiêm Tuyết Tình đẩy ngã cô và cả cái tai nạn đó.
- “ Anh về một mình đi, em không về đó đâu. Không về đâu, em ở đây với mẹ em cũng được. Anh muốn đưa con về đó thì cứ đưa, em không có ý kiến. Lần trước về đó, do em mất kí ức nên mới thấy bình thường, còn bây giờ em tuyệt đối không về với anh đâu. ”
Trần Thanh Ngọc lại nói tiếp.
- “ Anh sinh ra ở đó, đó là quê hương của anh. Ai mà chẳng nhớ quê hương của mình, anh cứ về đi. Đừng lo cho em, em tuyệt đối không bao giờ quay lại ngôi nhà đó. ”
Người cô run kịch liệt, hễ nhớ lại những chuyện đó thì thâm tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560440/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.