3h chiều, Trần Thanh Ngọc tỉnh dậy. Cô mơ màng nhìn xung quanh rồi nhìn mình, cũng rất ngại ngùng. Thấy anh vẫn ngủ, cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra khỏi người mình. Đang chuẩn bị bước xuống giường thì cô bị anh kéo lại.
Trần Thanh Ngọc không khỏi ngỡ ngàng, cô định quay lại bệnh viện để làm việc mà.
- “ Anh không ngủ ư? Sao lại dậy rồi? ”
- “ Muốn đi? ” Vương Kiên không mở mắt, anh ôm cô thật chặt
- “ Không phải, em còn phải quay lại bệnh viện nữa. Em có việc mà, vả lại con nhớ em. Em phải về với con chứ. Mai là chủ nhật, em đưa nó đến đây thăm anh. Được không? ”
- “ Aizzz, thôi cũng được. Đợi vài tháng nữa, em muốn đi cũng không được. ”
- “ Vậy em đi nha, đừng có vận động mạnh để còn nhanh khỏi. ”
- “ Ừm, anh nhớ rồi. Phải nhanh khỏi để còn làm những chuyện đặc biệt và quan trọng. ”
Trần Thanh Ngọc lườm Vương Kiên một phát, cô trùm chăn xung quanh người rồi nhặt quần áo lên. Sau đó đi vào phòng tắm.
Thay đồ xong, cô chuẩn bị bước ra ngoài thì nhìn thấy những vết tích ở cổ do Vương Kiên ban cho.
- “ Cái gì đây. Không che lại là toang, xấu hổ chết đi được. Đánh dấu chủ quyền hay gì? Sao mà nó rõ vậy chứ. ”
Trần Thanh Ngọc đi ra ngoài, cũng may cô đem kem che khuyết điểm đi làm. Nếu không thì không biết đối mặt với người khác ra sao nữa.
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560321/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.