Tan làm, Trần Thanh Ngọc mua cơm đem đến phòng bệnh của Vương Kiên. Trong lúc Vương Kiên nghỉ ngơi, cô tranh thủ lấy máy tính làm việc.
- “ Buổi trưa em không nghỉ sao? ”
- “ Có những ngày nhiều việc quá thì em cũng tranh thủ buổi trưa, em không trực đêm nên phải làm việc nhiều hơn. ”
- “ Đừng quá sức ”
- “ Em biết rồi ”
Chuyện tai nạn này anh sẽ không nói với Vương Gia, nếu không sẽ lại ầm ĩ. Vương Kiên không ngủ, anh chỉ nhìn cô làm việc.
1h30 chiều, Phan Văn Trường ở Đại học Quốc Gia Hà Nội gọi điện cho Trần Thanh Ngọc. Từ đó, cậu không sử dụng xe máy nữa và thay vào đó cậu sử dụng xe buýt cho an toàn.
Trần Thanh Ngọc bắt máy, cô cũng không biết là ai gọi mình.
- “ Alo chị, em là Phan Văn Trường. Không biết anh ấy sẽ tỉnh lại chưa ạ, em muốn đến thăm. ”
- “ Em đến đi, tầng 7 phòng 284 em nha. Cứ nói với lễ tân em là người quen của Trần Thanh Ngọc. ”
- “ Dạ vâng, em cảm ơn chị ”
Trần Thanh Ngọc bỏ điện thoại xuống, Vương Kiên thắc mắc không biết là ai.
- “ Lát nữa anh sẽ biết, không phải nôn nóng đâu. ”
Vương Kiên gật đầu, anh không biết người đó là người nào. Cũng may anh để con mình ở với Vương Gia Minh.
Phan Văn Trường đi ra khỏi cổng Đại học Quốc Gia Hà Nội, cậu đi sang cửa hàng tiện lợi CRIKE K
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560315/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.