Hơn 20h ngồi trên máy bay thì họ đã đến sân bay quốc tế Nội Bài, phi công từ từ hạ cánh xuống mặt đất.
" Yêu cầu các quý hành khách bình tĩnh, kiểm tra kĩ càng hành lý và mang xuống máy bay. Thiếu mất thứ gì chúng tôi không chịu trách nhiệm, xin trân trọng cảm ơn. ”
Trần Thanh Ngọc dắt Vương Nghiêm và mang hành lý xuống, bây giờ Hà Nội đã là 1h chiều. Thời tiết Hà Nội hiện tại cũng mát dịu một chút, bởi còn là mùa hè nên trời bây giờ cũng khá nắng gắt.
Cô chọn phương tiện công cộng để về nhà, bởi cô xét thấy sử dụng phương tiện công cộng vừa tiện nghi cũng vừa an toàn. Vả lại hành lí của mẹ con cô cũng không quá nhiều.
Nhà của Trần Thanh Ngọc cũng khá là xa, nếu đi chắc là cũng sẽ phải đi nhiều tuyến xe. Phải mất 2h30 phút thì cô mới về đến nhà, thời gian chờ xe cũng phải mất mấy phút.
- “ Mẹ ơi, Hà Nội đẹp quá. Đẹp như New York vậy. ” Vương Nghiêm nói
- “ Hà Nội đẹp nhưng không sang trọng, diễm lệ như nước Mỹ được. Con nghỉ một thời gian, sau đó sẽ đến trường học. Trước hết mẹ muốn con quen môi trường sống ở đây và còn phải dạy con tiếng Việt nữa. Sống ở Việt Nam thì phải nói tiếng Việt, con nói tiếng Anh thì mọi người sẽ không hiểu con nói gì. ” Trần Thanh Ngọc
- “ dạ mẹ, lúc ở trên xe con còn nhìn thấy một cái hồ rộng ơi là rộng nữa. Con còn thấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560294/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.