Suốt mười mấy tiếng đồng hồ bên trong phòng phẫu thuật, Cố Nam bước ra ngoài. Các y tá đẩy Trần Thanh Ngọc ra ngoài. Khuôn mặt trắng bệch, nhợt nhạt và thiếu sức sống đi trông thấy. Trên trán quấn băng dày.
Tất cả mọi người đứng dậy, Hoàng Khải Minh hỏi Cố Nam.
- Bác sĩ, em gái tôi làm sao vậy. Sao lại....
Cố Nam tháo khẩu trang, anh lắc đầu.
- “ Chúng tôi đã cố gắng hết sức, bệnh nhân bị quá nặng. Vết thương ở trán khá sâu cộng với viên đạn ở tay trái bị bắn khá sâu vào trong cơ thể, xương cũng bị ảnh hưởng. Rất cần nhiều thời gian để có thể hồi phục. Gia đình hãy chuẩn bị tâm lý để đề phòng với những sự việc xấu có thể xảy ra. Bây giờ cô ấy đã được đưa sang phòng hồi sức để theo dõi, gia đình có thể vào thăm. ”
Tất cả nghe Cố Nam nói xong, không khí u buồn bao trùm xung quanh. Hoàng Khải Minh không nghĩ Trần Thanh Ngọc lại nặng như thế. Vương Kiên không nói cũng biết, anh buồn bã. Nếu đổi ngược là anh thì tốt biết mấy.
Hoàng Vũ Khải, Hoàng Khải Thiên sau khi nghe tin tức này. Ánh mắt căm phẫn, thù hận với người ở Vương Gia lộ thấy rõ.
- “ Vương Gia các người tính sao đây. Cháu gái tôi thành ra như vậy là vì ai. Các người định đền bù cho Hoàng Gia thế nào? Hả ? ” Hoàng Vũ Khải lớn tiếng
- “ Tôi..... ” Vương Mặc im lặng, Hoàng Vũ Khải nói đúng lắm. Vương Gia mang đầy tội lỗi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560248/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.