Nhã Nguyệt và Ánh Hoa ở Vương Long không bị đánh thì cũng bị hành hạ dã man. Hai người họ bị thuộc hạ của Vương Kiên không đánh họ thương tích đầy mình thì cũng rách ra, mùi máu tanh nồng ngập khắp căn phòng tối u ám đó. Vết thương cũ chồng chất lên nhau, vết thương cũ chưa lành thì đã có vết thương mới. Cả người đau đớn nhưng làm sao đau bằng Trần Thanh Ngọc cô chứ.
Cùng là phụ nữ với nhau mà đối xử như vậy sao? Ra tay hãm hại một người phụ nữ đang mang thai không thấy lương tâm cắn rứt hay sao?
Suy cho cùng là cũng vì tiền mà che mờ đôi mắt, che mờ lý trí và nhân cách. Nhã Nguyệt và Ánh Hoa không ác nhưng vì tiền bạc mà bán rẻ nhân cách để đổi lấy nó.
Cho dù Vương Kiên có giết chết hai người này thì con gái của anh cũng không thể sống lại, con gái anh đã đi rồi. Cô bé ấy đã ra đi mãi mãi, rời xa khỏi thế giới này và không bao giờ có thể quay trở lại.
Nghiêm Tuyết Tình ở Nghiêm Gia lo sợ vô cùng, Nghiêm Thị trên bờ vực phá sản. Ba cô ta vì thế mà lâm bệnh, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện. Sự nghiệp ba đời của Nghiêm Gia cũng vì hành động ngu ngốc của Nghiêm Tuyết Tình nên mới thành ra như vậy.
Cô ta không dám đến gặp mặt Vương Kiên, Nghiêm Tuyết Tình đành gọi cho Lâm Doãn Khanh. Cô ta nào biết, mọi việc cô ta làm Vương Kiên đều biết rõ.
[ Bác gái, bác có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560156/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.