Một lát sau, tiếng chuông cửa vang lên, Cố Nam được bảo vệ mở cửa sau đó đi vào phòng khách.
Cố Nam sững người, không chút động đậy như pho tượng. Vương Kiên nhìn Cố Nam, anh ra hiệu cho Mộ Viên Bách đập cho Cố Nam một trận. Mộ Viên Bách chần chừ, anh làm sao dám làm việc đó chứ, động vào người của Cố gia e là khó sống.
- " Cậu không làm được thì để tôi làm ! " Vương Kiên nói
Nói xong, anh đứng dậy rồi đạp một phát vào chân của Cố Nam. Cố Nam hết lên đau đớn, cú đạp này thật sự rất đau.
- " A....aaaaaa....đau....quá ..." Cố Nam nói
- " Tôi không mời cậu đến đây để làm pho tượng, có khám hay là không ? " Vương Kiên nói
- " Tôi có khám, đợi một chút. " Cố Nam nói
- " Nhanh lên, đừng có lề mề ! " Vương Kiên liếc nhìn Cố Nam
- " Tôi biết rồi, cậu bình tĩnh. Cứ sừng sồ lên làm gì? " Cố Nam lải nhải
- " Lắm lời, nói nữa tôi cho cậu khỏi đến đây một lần nào nữa luôn đấy ! "
Cố Nam gật đầu, anh ngồi xuống bên cạnh Vương Khánh Linh rồi lấy bộ đồ nghề ra bắt đầu băng bó vết thương cho cô.
Cởi bỏ miếng vải thấm đầy máu kia ra, anh lấy một tấm vải dày ra sau đó đặt cánh tay của Vương Khánh Linh lên đó. Cố Nam tiêm cho Vương Khánh Linh một liều thuốc mê, sau đó khâu lại toàn bộ vết thương bằng chỉ hoá học.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560122/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.