Vương Thị - văn phòng tổng giám đốc
Vương Kiên rất nhớ hình bóng của Trần Thanh Ngọc, anh thường xuyên lấy ảnh của cô ra nhìn rồi cười một mình. Đã hai ngày anh không nhìn thấy cô, thời gian hai ngày tưởng như là hai thế kỉ vậy. Thời gian cứ như ngừng trôi, rất lâu và chậm. Anh bây giờ không còn nhìn thấy cô cười, không còn nhìn thấy bóng dáng của cô nữa. Anh chưa từng thấy bản thân mình bất lực như bây giờ, ngay cả người mình yêu cũng không giữ được.
" Thanh Ngọc, bao giờ em mới quay về bên tôi? "
Một câu hỏi được đặt ra nhưng không biết khi nào mới có câu trả lời đây. Tổng giám đốc của tập đoàn lớn thì sao, không bằng một người công nhân bình thường. Họ ít ra còn được tự lựa chọn hạnh phúc của mình, sinh ra ở vạch đích thì ra lại đau khổ đến như vậy.
" Sinh ra ở trong gia đình giàu có và uy quyền thì đã sao, đến bạn đời cũng phải do cha mẹ lựa chọn. Bản thân cũng không có quyền được tự do, hôn nhân thương mại cứ như vậy mà diễn ra. Không bằng con của gia đình bình thường, hạnh phúc và vui vẻ chứ không thờ ơ lạnh nhạt như vậy. "
Mộ Viên Bách đến thời điểm này cũng đã hiểu ra ông chủ của anh thật sự đã lụy vì một người con gái.
Con người ai cũng khổ, được mặt này thì mất mặt khác. Ông trời thật sự rất bất công với Vương Kiên, lúc anh biết tình yêu là gì thì lại bị chia cắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560052/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.