Ngày hôm sau, Trần Thanh Ngọc tỉnh giấc. Cô nhớ rõ hôm qua mình có uống hơi nhiều rượu nhưng đầu lại không thấy đau, cảm giác như Vương Kiên đưa cô về và còn chăm sóc cho cô nữa. Cô nhìn sang thấy anh đang ngủ nên cũng không nỡ đánh thức anh dậy, cô nhìn anh một lúc lâu. Cô yêu anh, cô thật sự không nỡ rời đi nhưng mà cô phải đi, hoàn cảnh này của cô không cho phép cô bên cạnh anh. Cô không hối tiếc cũng không ích kỉ muốn giữ anh bên cạnh mình, bởi vì cô không đủ dũng cảm để sánh bước cùng anh. Thấy anh đang ôm eo mình, cô nhẹ nhàng gỡ tay anh xuống rồi bước xuống giường. Cô vào nhà tắm rửa mặt và vệ sinh cá nhân xong, cô viết một bức thư rồi để lên trên bàn cho anh sau đó mặc áo và cầm túi xách rời khỏi phòng. Cô xuống dưới nhà thấy quản gia đang ở phòng khách, cô tiến đến chào hỏi.
- Bác Khiêm, tạm biệt bác. Có lẽ cháu sẽ không bao giờ trở lại nơi này lần nào nữa rồi. Phiền bác chăm sóc anh ấy, bác đừng để anh ấy bỏ bữa, đừng để anh ấy thức khuya và uống rượu nhiều quá nhé bác.
- Bác biết, bác chăm sóc Thiếu Gia từ nhỏ. Tính tình cậu ấy ra sao bác hiểu rõ. Nhưng cháu muốn đi đâu, tại sao lại không trở lại đây nữa.
- Cháu xin lỗi, hoàn cảnh của cháu nó không cho phép. Cháu xin phép, chào bác ạ.
- Cháu đi đi, nhớ bảo trọng.
Trần Thanh Ngọc gật đầu, cô nhang chóng rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-quyen-luc-cua-vuong-tong/2560045/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.