Chương trước
Chương sau

Trong căn phòng 214 kia, đằng sau cánh cửa là một khoảng tối, chỉ có một khảng sáng do ánh trăng chiếu đến, lấp ló tâm lưng trần rộng lớn đã thấm đẫm mồ hôi, còn có cả bàn tay ai đó đang bấu chặt trên đấy, những vết cào cấu như rỉ máu, từ đó cũng xuất hiện hàng loạt cảm giác kích thích đến ái muội.
Dưới sàn, chiếc áօ lót và áo choàng tắm nằm yên vị một chỗ, gần đó chiếc áo khoác thể thao số phận của nó cũng không hơn không kém.
Đôi nam nữ dây dưa không ngừng, giữa khoảng cách chỉ xuất hiện nhưng tiếng rên đến kích tình. Nam nhân ở trên ra sức làm người ở dưới thân mình say đắm. Người phụ nữ ở dưới mê man chìm vào những đợt ra vào mạnh mẽ của ai kia. Trong gian phòng u tối, chỉ còn nghe tiếng cơ thể chạm vào nhau, tiếng rên la sung sướng của người phụ nữ và tiếng thở hồng hộc của nam nhân. Họ đắm chìm vào thứ gọi là 'sung sướng' triền miên đến khi trời tờ mờ sáng, khi đã mệt lã người mới buông tha cho nhau.
Lúc cô ta tỉnh dậy, đúng như đã hứa, Kim Hằng lấy trong túi xách ra một xấp tiền, đặt lên bàn rồi một bước đi ra khỏi phòng, không quay đầu lại.
[.................]
"Hinh Nhi, con xem mẹ và Mặc Hàn mua gì này"
Vũ phu nhân và hắn từ ngoài cửa đi vào, vẻ mặt vô cùng hớn hở. Trên tay Mặc Hàn chồng chất những cái túi to đùng. Hinh Nhi không khỏi tò mò, liền lại mở xem thử. Toàn là đồ cho trẻ sơ sinh. Nào là vớ, quần áo, tả, sữa,....đều có đủ. Không chỉ nam mà nữ cũng có. Hinh Nhi không tin được vào mắt mình, tròn mắt lục lọi hết túi này đến túi khác, mẹ chồng cô chu đáo hết sức tưởng tượng rồi!
"Mẹ, sao mẹ mua nhiều thế ? thai nhi chỉ mới 2 tuần, còn chưa biết là trai hay gái mà?!"
"Cháu nội của mẹ trai hay gái cũng có gì quan trọng đâu, miễn nó sinh ra khỏe mạnh là được rồi!"
Vũ phu nhân một tay nắm lấy tay cô, một tay vỗ vỗ lên mu bàn tay cô. Nhìn bà ấy hy vọng vào đứa bé, Hinh Nhi cũng vui trong lòng. Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu thường là mối quan hệ khó khăn nhất khi gả vào nhà chồng nhưng hiện tại cô không phải lo lắng chuyện này nữa rồi.
"Mẹ nói đúng đó. Nếu là con gái thì sẽ xinh đẹp, cá tính như em. Nếu là con trai thì sẽ thừa hưởng sự thông minh, đẹp trai như anh"
Vũ Mặc Hàn nghênh mặt, hài lòng, con của hắn nếu chào đời sẽ là cực phẩm.
"Con đó, tiểu tử thối! Ta không để nó giống...."
RENG! RENG! RENG!
"Con có điện thoại, con ra ngoài nghe một lát"
Mặc Hàn đặt những túi đồ còn lại xuống đất, sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài.
Bên ngoài cửa phòng.
Mặc Hàn vuốt màn hình, áp vào tai nghe, một giọng nói gấp gáp vang lên ở đầu dây bên kia.
"Vũ Tổng, không xong rồi!"
[...............]
5 phút sau, Mặc Hàn trở lại phòng, nở một nụ cười trông rất khó coi, viện cớ đi giải quyết công việc ở công ty rồi nhờ mẹ hắn chăm sóc cho cô. Dù hắn không biểu hiện ở bên ngoài nhưng Hinh Nhi nhìn rõ được hắn đang có chuyện rất khó giải quyết, xem ra có vẻ nghiêm trọng. Cô rất muốn hỏi nhưng vì có mẹ chồng ở đây, lại không muốn bà ấy lo lắng nên chỉ chờ có cơ hội sẽ hỏi.
Vũ Mặc Hàn vội vã ra ngoài mà không thay đồ, chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng quần tây đen. Hắn nói đến công ty, thực chất là đi tìm cha hắn. Có một vài chuyện, chỉ có ông ấy mới giải quyết được. Mặc Hàn tìm khắp nơi trong nhà, không thấy ông ấy đâu, hỏi người giúp việc thì bọn họ đều nói không thấy. Vừa sốt suột vừa nóng lòng muốn tìm người, hắn theo quán tính chạy ra ngoài sân, chạy từ hướng Tây sang hướng Đông, cuối cùng cũng thấy ông ấy đang tỉa cành cây gần bên hồ cá. Mặc Hàn thở hắt ra hơi, bước nhanh đến chỗ ông ấy, hơi thở dồn dâp tiếng có tiếng không.
"Cha...c...con nhờ cha...chút chuyện"
Dù rất mệt mỏi, lưng đã đổ đầy mồ hôi, ướt đẫm cả mảng áo nhưng hắn hoàn toàn không để tâm, việc chính còn chưa lo xong, tâm trạng đâu để hắn phải chú ý đến những loại chuyện nhỏ nhặt này chứ.
"Tiểu tử thối, sao vậy ?"
Hắn điều khiển lại hơi thở, tường tận kể lại toàn bộ câu chuyện cho cha hắn nghe.
"Lúc nãy Chí Dương vừa gọi cho con, cậu ta bảo công trình khu nghỉ dưỡng mà Tô thị đang quản lí xảy ra tai nạn, người đó đã chết rồi. Người nhà nạn nhân đã nộp đơn kiện, không lâu nữa cảnh sát sẽ tới tìm Hinh Nhi. Con có thể giúp cô ấy gạt bỏ bọn cảnh sát, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn. Cha, cha là bạn thân của bộ trưởng cục cảnh sát, có lời nói của cha thì ông ta chắc chắn sẽ nể mặt"
Sắc mặt Vũ Trung Kiên ngày càng trầm xuống, biểu hiện trên khuôn mặt ông ấy chỉ còn lại sự tức giận.
"Tại sao ngay từ đầu, con không làm Tô thị và Mặc thị hòa thành 1 , để bây giờ xảy ra cớ sự này. Mẹ con mà biết chắc chắn bà ấy nổi điên lên mất"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.