Editor: May
Larry tiên sinh suy nghĩ trong chốc lát, nói, "Không bằng... Trước đưa cô ta ra nước ngoài ở một đoạn thời gian, chờ chuyện này bình ổn xuống dưới, lại nhìn xem cô ta muốn trở về hay không."
Đôi mắt Trì Hoan bỗng nhiên trợn to, ngón tay cũng nắm thành quyền, gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm.
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Trì Hoan là người đầu tiên nhìn qua, chờ khi thấy rõ ràng người kia, ánh mắt của cô lại ảm đạm xuống.
Mạc Tây Cố chậm rãi tiêu sái xuống dưới.
Anh thản nhiên nhìn ba người vắng lạnh ngồi trong phòng khách, thản nhiên ra tiếng, "Thứ tôi nói thẳng, hai vị, các người thật sự tin tưởng Laurence có thể nắm bắt được Mặc Thời Khiêm sao?"
Trên đùi anh có vết thương, nhưng bởi vì đi từng bước đều rất chậm, cho nên nhìn ra không lớn lắm.
Larry tiên sinh nhìn anh ta, đáy mắt xẹt qua khó hiểu.
Vì sao bọn họ tỉnh lại sớm như vậy --
Trì Hoan bởi vì thuốc tê mê man một hai tiếng, bọn họ tự nhiên đã rất ngoài ý muốn...
Huống chi cô nhìn qua thực chật vật, tóc dài tán loạn, quần áo không chỉnh tề.
Larry tiên sinh nhìn về phía Mạc Tây Cố, cười nói, "Mạc thiếu, không bằng cậu mang theo Hoan Hoan ra nước ngoài giải sầu một đoạn thời gian?"
Mạc Tây Cố nhìn Trì Hoan, đáp thản nhiên như không, "Nếu cô ấy nguyện ý, tự nhiên tốt."
Larry tiên sinh vỗ vỗ tay Larry phu nhân, lấy giọng điệu giống như thương lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-o-tren-mac-thieu-nhe-nhang-hon/2196174/chuong-313-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.