Editor: May
Lương Mãn Nguyệt lôi kéo mẹ Lương đã muốn kéo bà ta đi ra ngoài, nhưng dùng lực như thế nào đều không được, vung tay, đỏ hồng mắt cả giận nói, "Rốt cuộc mẹ muốn để con mất mặt tới trình độ nào? Ở nhà họ Đường nháo xong lại tới nơi này nháo, chính là vì có người mẹ như người, con ở trước mặt Đường Việt Trạch mới cảm thấy thấp một cái đầu!"
"Bốp" một tiếng, mẹ Lương quăng một cái tát qua, "Mày vô liêm sỉ, ta là mẹ mày, sao mày nói chuyện với ta như vậy!"
Mặt Lương Mãn Nguyệt bị tát lệch sang một bên, cô ta vỗ về mặt mình, qua nửa ngày mới lạnh lùng nói, "Nếu người muốn tiếp tục nháo như vậy, căn nhà này, con sẽ không trở về nữa."
Dứt lời liền xông ra ngoài.
Mộc Khê đứng ở cửa, trong tay còn cầm một quả táo cắn đến một nửa, giọng nói mơ hồ yếu ớt hô một câu, "Chị Mãn Nguyệt..."
Cuối cùng cha mẹ Lương vẫn là nổi giận đùng đùng rời đi.
Mộc phu nhân nhíu mi tâm, bất đắc dĩ.
Mày rậm của Mộc Chương nhíu thành một đoàn, "Người đàn bà chanh chua, thực đặc biệt sao sốt ruột, vẫn là Tây Tây thông minh, bằng không không biết nháo tới khi nào."
Mộc Khê cắn quả táo đi vào, mơ hồ không rõ nói, "Bạn trai chị Mãn Nguyệt không phải rất tốt sao, hôm nay con còn ở cửa thấy được, lái chiếc xe giống như rất đắt, vài trăm vạn đi, người vừa cao lại suất, không hề kém hơn anh trai, anh trai đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-o-tren-mac-thieu-nhe-nhang-hon/2196011/chuong-232-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.