Editor: May
Lấy hoàn cảnh gia đình hòa hợp như nhà họ Mộc vậy, cô rất khó lý giải, Mặc Thời Khiêm vì sao sẽ hình thành tính tình lạnh lùng lạnh bạc tận xương như vậy.
Anh ấy ở nhà họ Mộc hiển nhiên ôn nhu hơn bình thường rất nhiều, tuy rằng không nói một lời, nhưng mặt mày là ấm áp, nhưng dù vậy, cũng vẫn là có một tầng xa cách nhìn không tới, như là không thể dung nhập.
Mộc phu nhân khẽ mỉm cười thần sắc giật mình sửng sốt, một lát sau mới chậm rãi nói, "Thời Khiêm nó... từng nói như vậy sao?"
Trì Hoan gật đầu, thấp giọng nói, "Anh ấy hình như là suy nghĩ như vậy."
"Nó có thể là... Đau lòng cho mẹ của mình, " Thở dài, Mộc phu nhân nâng tách trả phủ sương trắng nhàn nhạt lên, tiếng nói càng sâu thẳm, "Mẹ Thời Khiêm là chị gái của ta, nó từng nói với cháu chuyện này chưa?"
Trì Hoan yên lặng gật đầu, "Cháu biết."
"Đời này chị gái của ta... Thật là quá câu chấp với tình yêu, mới có thể hồng nhan bạc mệnh, " Tiếng nói nhu hòa xa xăm thở dài, "Nhà chúng ta vốn là thế gia trung y nhiều thế hệ của thành phố Cẩm, bắt đầu, chính là trung y từ ông nội của ông nội ta, nhưng sau đó con nối dòng càng ngày càng đơn bạc, ông nội của ta chỉ có một đứa con trai là ba ta, ba ta chỉ có hai đứa con gái, ta từ nhỏ mưa dầm thấm đất, đại học cũng là học trung y, chị gái cảm thấy học y thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-o-tren-mac-thieu-nhe-nhang-hon/2195992/chuong-222-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.