Editor: May
Trì Hoan khó hiểu hỏi, "Mấy chục vạn? Cô thuê nhà trọ như thế nào?"
Ngược lại không phải cô xen vào việc của người khác, cô và Sở Tích tiếp xúc không sâu, nhưng mơ hồ cảm thấy tuy rằng chỉ số thông minh của cô ấy cao, nhưng... cũng không khôn khéo, bị lừa cũng không phải không có khả năng.
Vấn đề này, tiếng nói trầm thấp của người đàn ông thản nhiên trả lời, "Cô ấy muốn thuê nhà trọ đối diện Phong Hành."
Trì Hoan, "... À."
Trì Hoan không rõ ràng cụ thể lắm, nhưng Tiêu Ngự là biết được, Phong Hành sống một mình, nhà trọ của anh ta là kiến trúc tốt nhất phồn hoa nhất ở Lan Thành, tuyệt đối tấc đất tấc vàng, qua cửa sổ sát đất xuyên thấu có thể quan sát cả tòa thành phố đèn đuốc phồn hoa.
Trì Hoan nghĩ nghĩ, đồng tình nói với Tiêu Ngự, "Xem ra đêm nay anh không những không giành lại được đất, ngủ không được với phụ nữ của Phong Hành, còn phải hiến cho một năm tiền thuê cho người theo đuổi anh ta..."
Cuối cùng, cô mặt mày cong lên, từ đáy lòng nói, "Tiêu gia, anh thật sự là khẳng khái."
Tiêu Ngự, "..."
.........
Du thuyền ở lúc nửa đêm về sáng cũng đã trở về địa điểm xuất phát.
Ước chừng ở lúc hơn bảy giờ sáng, liền trở lại bến tàu.
Trắng đêm không ngủ, trên mặt lớn cỡ bàn tay của Trì Hoan đều là buồn ngủ, gió buổi sáng vẫn đang rất lớn, khi từ boong thuyền trở lại trên đất bằng, cả người cô đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-o-tren-mac-thieu-nhe-nhang-hon/2195955/chuong-204-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.