Chương trước
Chương sau
Betaer: Quỳnh Phạm

Editer: Vân

Từ công ty về Trì Hoan vẫn luôn do dự có nên gọi cho Mặc Thời Khiêm hay không, điện thoại cầm ở trong tay… Lại vài lần buông xuống.

Trì Hoan sợ mình quá nhiệt tình, hắn sẽ càng xa lánh cô… Giống như tối hôm qua vậy.

Mặc dù gọi điện thoại, không coi là quá nhiệt tình.

Qua chừng nửa phút điện thoại mới thông, có lẽ là do thấp thỏm chờ đợi, để cho nửa phút này phá lệ thật dài, cho tới khi bên tai vang lên giọng trầm thấp của Mặc Thời Khiêm, cô mới hoảng hốt lấy lại tinh thần.

“Trì Hoan?”

Trì Hoan mất mấy giây không lên tiếng.

“Tìm tôi có việc sao?”

Trì Hoan lúc này mới phản ứng được, mím môi thật thấp hỏi, “Dì Lý nói anh không trở lại ăn cơm tối.”

Giọng nói Mặc Thời Khiên không nghe ra bất kỳ khác thường gì, ” Ừ, tôi làm thêm giờ, hôm nay có thể rất khuya mới trở lại, em đi ngủ sớm một chút.”

“Làm thêm giờ?”

“Gần đây bề bộn nhiều việc, em không cần chờ tôi ăn cơm, ngủ sớm đi, được không?”

Một chữ cuối cùng, âm cuối đi lên, có gan cùng bình thường như thế ôn hòa lại cưng chìu ảo giác, trong lòng Trì Hoan ê ẩm buồn rầu, cắn môi lúc lâu mới bình phục hô hấp, rõ ràng cùng hắn nói chuyện, “Tôi đã xem tin tức cùng báo ngày hôm nay.”

Yên tĩnh mấy giây, người đàn ông mới nói, “Không thích phương thức kiêu ngạo này sao?”

” không có.”

Mặc Thời Khiêm nở nụ cười nhạt, “Em không thích tôi cũng không có cách nào, tối chính là muốn bọn họ biết, dù là con gái tham quan, bọn họ cũng không thể giẫm đạp, có ý kiến cũng chỉ có thể im miệng.”

Hắn hời hợt nói, nhưng trong lòng Trì Hoan vẫn hơi rung một cái, ngón tay cầm chặt điện thoại.

“Anh không sợ anh làm những thứ này, tôi sẽ càng yêu anh hơn sao, hoặc là sinh ra càng nhiều ảo giác hơn?”

Điện thoại yên tĩnh một lúc lâu, hắn mới thật thấp thản nhiên nói, “Đã sớm chuẩn bị, chỉ là trước kia gặp chút phiền toái, cho nên mới kéo dài đến giờ, tôi cũng đã từng nói, tôi sẽ vì giải quyết tất cả vì em, em cũng không cần rung động, bởi vì những chuyện này là việc tôi phải làm —— cho dù có một ngày chúng ta chia tay, em cũng có thể thuận buồm xuôi gió leo lên đài cao trong giới giải trí.”

Trì Hoan ngây người, nặng nề cắn môi, “Anh… Muốn cùng tôi chia tay?”

“Không có.”

Chẳng qua là từng có ý nghĩ như vậy, nhưng ý niệm này đã bị bác bỏ.

“Vậy anh trở lại dùng cơm.”

” Chờ tôi làm xong thì trở lại cùng em, hử?”

Trì Hoan nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa sổ ít ỏi được (phải) không có gì nhiệt độ mùa đông nắng chiều, mím môi, hết sức khắc chế, mới dùng thanh âm bình thường nói, “Vậy anh đừng để quá mệt mỏi, ăn xong lại làm việc.”

” Được, em ngoan ngoãn một chút, tự mình ăn cơm.”

]

Cúp điện thoại, không có thanh âm của hắn, thư phòng phảng phất càng an tĩnh.

Trì Hoan ôm gối đầu gối ở trên ghế ngồi một lúc lâu, mới đứng dậy xuống lầu ăn cơm.

… …

Một mình ăn cơm, không có khẩu vị gì, nhưng là vẫn ăn một chén, uống chút canh.

Ăn cơm tối xong, Trì Hoan tắm gội đầu, sấy khô mái tóc dài được hơn nửa, sau đó ngồi ở thư phòng trên ghế lượng tóc.

Trong phòng rất ấm, cho dù chỉ mặc cái quần ngủ, cũng sẽ không cảm thấy lạnh, cô ôm lấy quyển sách, ngìn đến chán chết.

Thời điểm điện thoại chấn động, Trì Hoan theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn sang.

Là không có ghi tên dãy số, nhưng ánh mắt Trì Hoan vẫn là chinh lăng thêm vài phần.

Trì Hoan không nhận, bên kia cũng không cắt đứt, điện thoại một mực chấn động.

Cuối cùng, cô vẫn là giơ tay cầm lên, nhấn nút trả lời.

Đầu kia điện thoại vang lên tiếng cười thật thấp chậm rãi của người đàn ông, mang theo một chút tự giễu, “Tôi còn tưởng rằng, em không định tiếp điện thoại của tôi.”

Trì Hoan ngửa ra sau, thản nhiên nói, “Có lẽ là có chuyện gì quan trọng.”

“Muốn mời em ăn cơm, có phải rất khó khăn hay không?.”

“Không lý do đặc thù gì, chúng ta thật sự là không thích hợp cùng nhau ăn cơm.”

“Ở thương nói thương, cũng không được sao?”

Trì Hoan tĩnh lặng, cười nói, “Anh vẫn muốn mời tôi quay quảng cáo phát ngôn, bây giờ người muốn mời của tôi đều phải xếp thành hàng dài, anh chuẩn bị ra bao nhiêu? ”

“Hai chục triệu, một năm.”

Hai chục triệu một năm đại ngôn…

Nữ minh quốc nội đại ngôn cũng chỉ ở sáu triệu hoặc thêm hơn một ngàn giữa, đặc biệt ít khả năng vượt qua số này.

Mạc Tây Cố ra giá cho cô hai chục triệu.

Trì Hoan mím môi, cười một tiếng, “Mạc tổng, anh thật là tài đại khí thô.”

Mạc Tây Cố nụ cười nhạt nhòa, “So ra kém vẫn kém bạn trai bây giờ của em, cho người tàn sát toàn bộ trang đầu truyền thông.”

Trì Hoan tròng mắt, ngón tay ở mặt bàn gõ một cái, cười nói, “Anh nói đúng, hắn bây giờ là tài chủ của tôi, tôi phải thương lượng với hắn một chút.”

“Nói thật, Trì Hoan, hợp tác cùng tôi, em để ý sao?”

“Tôi nói thật, hợp tác với anh, tôi ok, nhưng tôi đối với mẹ anh, lòng mang ngăn cách rất sâu.”

Mạc Tây Cố yên tĩnh nửa giây, mới thật thấp nói, “Tôi biết, ngày mai, tôi chờ điện thoại của em.” 

” Được.”

Lại một lát sau, hắn tựa như nhàn nhạt nói, “Coi như em không tính hợp tác cùng tôi, cũng gọi một cú điện thoại cho tôi chứ, được không?”

“Có thể.”

Sau khi cúp điện thoại, Trì Hoan cầm điện thoại xuất thần lúc lâu.

Tây Cố a.

Trì Hoan chống cằm, nhìn bầu trời đêm không sao đen nhánh ngoài cửa sổ, tại sao rõ ràng Mặc Thì Khiêm đối cô tốt hơn rất nhiều so với Mạc Tây Cố, nhưng cô vẫn giống như lúc trước khó chịu cùng thấp thỏm?

Có thể là… Mạc Tây Cố ban đầu lạnh lùng là có hi vọng, thật ra thì trong những năm đó, hắn cũng không phải là hoàn toàn không trả lời, ở đoạn thời gian nào đó, cô thậm chí cảm thấy hắn có chút thích cô.

Nhưng là Mặc Thời Khiêm… Rõ ràng tốt với cô như vậy, lại keo kiệt không mảy may đáp lại.

… …

Mặc Thời Khiêm trở về không tính là đặc biệt muộn, chờ hắn trở lại phòng ngủ còn không có qua mười giờ, mặc dù chỉ kém thêm vài phút đồng hồ, Trì Hoan lúc đó đang ngồi ở trên giường xem ipad.

Lúc hắn đẩy cửa tiến vào, lòng của cô liền nhảy phanh một cái.

Vốn dĩ lòng tràn đầy chua xót cùng oán trách, khi nhìn thấy mặt mày hắn mệt mỏi, tất cả liền tan thành mây khói, chỉ còn lại đau lòng tràn ngập ở đáy mắt, “Anh đã về rồi?”

Hắn nhìn qua xác thực rất mệt mỏi, có lẽ cũng không phải là vì trốn tránh cô, mới phỉa trở về trễ như vậy.

” Ừ, làm sao còn không ngủ?”

Trì Hoan mắt không hề nháy một cái nhìn hắn, “Tôi ngủ trưa rồi, không mệt.”

Mặc Thời Khiêm cười một tiếng, hướng mép giường đi tới, giơ tay lên sờ đầu của cô, lại cúi đầu hôn một cái lên gì má mịn màng không chút tạp chất của cô, thật thấp nói, “Chờ tổi trở lại?”

” Ừ… Có chuyện muốn nói với anh.”

“Chuyện gì? ”

Trì Hoan không nhịn được, giơ tay lên ôm lấy cổ của hắn, nhìn khuôn mặt anh tuấn của của hắn, “Hợp đồng của tôi đến kỳ hạn không sai biệt lắm, công ty hy vọng tôi ký tiếp hơpj đồng… Anh cảm thấy thế nào?”

Trì Hoan thật ra thì cũng không phải muốn từ này liền ỷ lại hắn, hoặc là dựa vào Clod— Summer, bất quá Thịnh Đường nói hắn vì cô làm nhiều chuyện như vậy, cô cũng không thể giả bộ không biết, càng không thể không cảm kích.

Nếu như hắn muốn nhúng tay vào truyền thông, cô cũng có thể rời khỏi công ty hiện tại, dù sao hắn vốn chính là vì cô.

Mặc Thời Khiêm chẳng qua là sờ đầu của cô, “Em muốn đổi một công ty khác sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.