Chương trước
Chương sau
Trong biệt thự không phải là một chút âm thanh cũng không có.

Người giúp việc không nhiều, nhưng đi lại, luôn có nhân khí, có nhân khí liền có động tĩnh.

Mặc Thời Khiêm cúi đầu, nhìn khuôn mặt của người phụ nữ trong ngực, lớn bằng bàn tay, ngũ quan tinh xảo, trong lúc vui vẻ dường như tràn đầy hơi thở kiều mị, nhưng nhìn kỹ lại giống cô gái nhỏ ngây thơ thanh thuần.

Nếu như có đây?

Bốn chữ này rõ ràng xuất hiện ở trong đầu của hắn, để cho hắn bỗng nhớ tới, trước đây, hắn không có suy nghĩ qua vấn đề này.

Cô cùng Mạc Tây Cố mặc dù cắt đứt rất dứt khoát, nhưng cũng không ai biết, cô có hoàn toàn quên hay không.

Về phần những người khác ——

Mãn Nguyệt ngược lại sẽ yêu Đường Việt Trạch, ai có thể bảo đảm, Trì Hoan cũng sẽ không yêu người khác?

Nếu như cũng có một ngày cô nói với hắn, cô yêu người khác…

Người đàn ông cắn chặt răng, môi mỏng cũng mân thành một đường thẳng.

Một lát sau, Mặc Thời Khiêm mới ôm lấy Trì Hoan, tiếp tục đi, chẳng qua là gương mặt đẹp trai hơi lạnh, hơn nữa hiếm thấy có vẻ mặt thối.

Trì Hoan vòng quanh cổ của hắn, nhìn hắn một bộ âm trầm, ngược lại có chút khẩn trương, “Anh… Anh muốn ôm tôi đi đâu?”

Cô có chút sợ, hắn không phải là lại muốn đem cô đè lên trên giường giày vò đi…

Trì Hoan có vài phần sợ hãi Mặc Thời Khiêm trên giường, giống như là hoàn toàn thoát khỏi khống chế, thậm chí giống như là biến thành người khác.

Nhớ tới tối hôm qua, thật giống như nhớ cảm giác thân thể mà tỉnh lại, cô không nhịn được liền trong ngực hắn rụt lại, mở to hai mắt, thấp giọng ho khan một cái, “Tôi… Tôi đã nói với anh, anh… Anh đừng luôn cho là mình trẻ tuổi thể lực tốt… Liền có thể tùy tiện dày vò, chờ anh bốn năm mươi tuổi, không chỉ có thận hư… Còn dễ dàng rụng tóc, biến thành Địa Trung Hải, xấu xí chết.”

Cô vừa nói, vừa liếc nhìn màu tóc đen đậm của hắn.

Mặc Thời Khiêm cúi đầu liếc Trì Hoan một cái, hời hợt nói, “Tôi cũng nghe nói nữ nhân ba bốn mươi là lúc đói khát nhất, em còn kém một đoạn nha, làm sao đầu đều là đầy những thứ này?”

Đầu cô đều là những thứ này?

Trì Hoan nổi nóng, có bản lãnh đừng đè cô làm.

Hắn ôm lấy cô quẹo vào thư phòng, thư phòng của hắn, ừ, cô cũng không nghĩ mục đích là phòng ngủ.

Mặc Thời Khiêm trực tiếp ôm lấy Trì Hoan ngồi xuống ghế trước bàn đọc sách, thuận thế để cho Trù Hoan ngồi ở trên đùi của mình, đưa tay vặn ra đèn bàn, cúi đầu xích lại gần cô, hơi thở ấm nóng, rơi vào trên da thịt của cô.

Ngón tay người đàn ông khẽ nâng cằm cô lên, khiến cho mặt cô càng gần sát hắn, “Gả cho tôi, Trì Hoan.”

Hắn thấp giọng nói, phảng phất bao phủ mấy phần ý đầu độc, tức giận đã biến mất không thấy gì nữa, khôi phục vẻ tỉnh táo thường có, mỗi một câu nói đều mạch lạc rõ ràng, “Chỉ cần em gả cho tôi, em so với lúc trước còn nhiều tiền tiêu không hết, sẽ không còn có người giống hôm nay vu oan em, cũng không ai dám cười em, em nghĩ chụp điện ảnh liền chụp điện ảnh, giống như trước đây, không cần để ý đến phòng bán vé có bán được hay không, tiền kiếm được hay không được cũng không sao, em diễn vui vẻ là được.”

Trì Hoan tiến vào vòng giải trí mặc dù có nguyên nhân là vì kinh tế độc lập, nhưng cô thân là thiên kim Thị trưởng, thật ra cho tới bây giờ cũng không thiếu tiền tiêu, đối với tiền tài cũng không có ham muốn mãnh liệt gì.

Tất nhiên là có chút chủ nghĩa lý tưởng, cô chỉ đơn giản muốn làm diễn viên, nên đối với việc diễn này cũng rất tự do phóng khoáng.

Động tâm sao?

Để tay lên ngực tự hỏi, Trì Hoan rất động tâm.

Thậm chí nhìn người đàn ông khẽ mở khẽ đóng môi mỏng, gợi cảm cực kỳ, nhìn chăm chú hồi lâu, cô miệng đắng lưỡi khô, thiếu chút nữa trực tiếp chủ động hôn hắn.

Cũng gần như không muốn nhớ, lần dạ tiệc trước, cô còn quyết định muốn giữ một khoảng cách với hắn—— trong lòng khoảng cách.

Mặc Thời Khiêm cánh môi dán lên cằm của Trì Hoan, lúc nói chuyện không khỏi hơi chấn động, truyền đến thần kinh của cô, “Chuyện em lo lắng cũng sẽ không phát sinh nữa, em muốn cái gì tôi đều cho, gả cho tôi, được không?”

Trái tim của Trì Hoan hoảng loạn.

Mạc Tây Cố lúc đáp ứng cưới cô, nhịp tim cũng rất nhanh, thế nhưng càng giống như là một sự cố gắng nhiều năm rốt cuộc có được kết cục như mình mong muốn, là hưng phấn tung tăng.

Nhưng bây giờ, đầu óc của Trì Hoan có hỗn loạn, cũng có tung tăng, cũng có chút khẩn trương không nói ra được.

“Anh… ” cô một lúc lâu mới tìm được giọng nói của chính mình, “Anh đang cầu hôn sao?”

Người đàn ông mắt sâu đen nhánh chớp một cái nhìn chằm chằm vào cô, “Ừm.”

Ánh mắt của Trì Hoan chuyển động, “Lương Mãn Nguyệt trước là vị hôn thê của anh, có phải các người đã chính thức đính hôn rồi hay không hả?”

Mặc Thời Khiêm hơi cau mày, không vui, nhưng vẫn là trả lời, nhàn nhạt nhấn mạnh, “Đã hủy bỏ.”

“Tại sao sớm như vậy? Hồi đó anh cùng với cô ấy tuổi tác đều rất nhỏ đi.”

Hắn trả lời không chút dao động nào, “Bởi vì tôi phải đi Mỹ, mẹ của Mãn Nguyệt lo lắng tôi bị thế giới phồn hoa bên ngoài mê muội, cho nên quyết định trước thời hạn.”

“Anh… yêu cầu cưới qua cưới cô ấy sao?”

Hắn nhăn lông mày, trả lời, “Không có chính thức yêu cầu qua.”

Hắn còn biết chính thức?

Chẳng lẽ hắn cảm thấy bây giờ rất chính thức sao?

“Tôi không muốn.”

Mặc Thời Khiêm bóp bên cằm của cô, giọng nói sâu hơn trầm thấp xuống, “Em tình nguyện xin gả cho Mạc Tây Cố, cũng không nguyện ý gả cho anh? Cùng là đàn ông, anh có điểm nào không bằng hắn, hử?”

Trì Hoan nhìn ánh mắt của hắn, trực tiếp trả lời vấn đề, “Tôi đối với anh không biết gì cả, dựa vào cái gì gả cho anh?”

Hắn hơi ngẩn ra, lực trên tay hơi thả lỏng, chẳng qua là vẫn sâu đậm nhìn cô.

Mặt cô càng ngày càng gần hắn, mắt không hề nháy một cái, “Anh nghĩ cưới tôi, căn bản không phải muốn kết hôn với tôi, chỉ là muốn chiếm tôi… Anh không muốn để cho tôi cùng Lương Mãn Nguyệt như nhau, bị những người đàn ông khác cướp đi, cho nên mới muốn cùng tôi kết hôn, đúng hay không?”

Mặc Thời Khiêm mắt sắc hơi hơi tối sầm lại, thản nhiên nói, “Khác nhau ở chỗ nào sao, tôi cưới em có gì là không tốt, tất cả của tôi đều sẽ là của em.”

“Anh nói tôi không có cảm giác an toàn, là như vậy không sai, cho nên tôi vừa muốn lần nữa trở lại những ngày rạng rỡ, bởi vì chính mình từ dưới chân đi lên sẽ nắm rõ trong tay, vĩnh viễn so với người khác sẽ càng thực tế ——liệu anh có thể cho tôi cảm giác an toàn cùng thực tế hay không đây?”

“Ví như?”

“Anh ở bên cạnh tôi ba năm, anh hiểu được tất cả của tôi, tôi ở trước mặt anh không chỗ có thể ẩn giấu, có thể là như vậy. Anh ở bên cạnh tôi ba năm, tôi ngay cả anh là một băng sơn Kakuzu đều không thấy được… Anh chưa từng nghĩ để cho tôi hiểu anh, anh cũng chưa từng nghĩ để cho tôi chân chính đi vào cuộc sống của anh, Mạc Tây Cố hắn mặc dù không yêu tôi, với tôi mà nói, anh so với hắn càng khó nắm chặt hơn. Bởi vì tôi nếu như gả cho hắn, ít nhất tôi biết kết quả cuộc hôn nhân của mình là gì, còn với anh thì sao?”

Đôi mắt Mặc Thời Khiêm sâu thẳm lẳng lặng nhìn Trì Hoan.

Trong thư phòng an tĩnh một thời gian thật lâu.

Vừa nãy nhịp tim của Trì Hoan rất nhanh chóng, cuối cùng thậm chí có chút mất mát không nói ra được.

Trì Hoan rũ thấp đôi mắt xuống, muốn đứng dậy.

“Trì Hoan, ” hắn giọng trầm thấp chậm rãi vang lên, “Em bây giờ mong muốn, so với lúc ban đầu nhiều hơn rồi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.