Chương trước
Chương sau
Edit: Cẩm Quỳ

Beta: Stuki^^

Sở Tích nhíu mày, một mực chờ người đàn ông trước mặt nói xong, thanh âm của Microphone gần như truyền khắp toàn phòng tiệc.

“Không được!.”

Dứt lời, Sở Tích liền nhấc lên làn váy dài, nâng chân lướt qua nam nhân bên người đi xuống.

Trì Hoan “…”

Sở Tích có một khuôn mặt cao quý từ khi sinh ra, nét mặt lộ ra lạnh lùng, lãnh đạm giống như là người ở trên cao không thể chạm.

Cô ấy tự mình đi qua phòng khách, hướng phòng vệ sinh đi tới.

Nữ nhân vật chính biến mất trong tầm mắt của mọi người, màn tỏ tình lúc bắt đầu hoành tráng, lại lấy phương thức dị thường lúng túng mà kết thúc.

Hiện trường buổi dạ tiệc còn lại tiếng nghị luận thật nhỏ.

Vài người tiến lên, vừa an ủi vừa đem người đàn ông kia kéo xuống.

Trì Hoan uống nước trái cây, ánh mắt một mực đi theo bọn họ cho đến khi bọn họ biến mất ở trong tầm mắt, môi đỏ mọng mân ra hơi lạnh, khoan thai chậm rãi hỏi: ” Tôi có thể đi xem bọn họ sao?”

Thịnh Đường liếc cô:” Cô thật đúng là thật thích xen vào chuyện của người khác.”

Trì Hoan cắn ống hút, làm như có thật: “Người đang lúc tuyệt vọng liền càng rõ ràng hơn, khi bị vây trong khốn cảnh có người trợ giúp đáng quý biết bao, tôi xinh đẹp như vậy, nếu gặp trường hợp giống vậy thì tỷ lệ đồng ý có thể là rất lớn.”

Thịnh Đường “…”

Anh mím môi, thản nhiên nói: ” Tôi chỉ phụ trách cô.”

“Vậy nếu như bọn họ đánh tôi?”

“Không người nào có thể đánh cô.”

Trì Hoan đứng dậy đi ngay vào phòng vệ sinh.

Buổi dạ tiệc này là đang ở một quán rượu cao cấp của Lan thành, hẳn là được bao rồi.

Thời điểm cô vào phòng vệ sinh lại phát hiện bên trong không có người, nhíu nhíu lông mày, suy nghĩ của cô chả lẽ không chính xác? Cô cũng nghĩ nhiều, đẩy ra cửa phòng ngăn và buồng vệ sinh.

Trì Hoan mới vừa đi vào, liền nghe được cách vách có người đi ra, sau đó là âm thanh giày cao gót từ bên ngoài đi vào, kèm theo âm thanh nổi giận đùng đùng, chất vấn: “Sở Tích, cô đây là ý gì?”

Trong gương phản chiếu hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng của nữ nhân, Sở Tích vặn vòi nước, đã thay quần áo khác đi ra. Cô ấy cúi đầu rửa tay, ngữ điệu không có chút cảm xúc nào:”Thẩm thẩm là có ý gì?”

“Tần Đại cầu hôn với cô, cô tại sao phải cự tuyệt?”

Ngày mùa đông đã lạnh, giọng nói nữ nhân lộ ra càng lạnh hơn: “Tôi không thích anh ta, còn cần lý do nào khác sao?”

“Không thích? Cô có tư cách gì nói không thích, cô có biết hay không nếu như cô đáp ứng cậu ấy, chuyện thúc thúc của cô khả năng còn có thể cứu vãn được?”

Sở Tích đưa tay đóng vòi nước, đứng thẳng người, quay đầu đi, từ trên cao hời hợt nhìn xuống: “Tôi biết, nhưng là… ” đôi môi hồng nhạt, nhưng nét mặt toát lên sự lạnh lùng kiêu ngạo: “Chuyện liên quan gì tới tôi sao?”

“Cô… ” Người đàn bà giận dữ, giơ tay chính là muốn tát.

Bàn tay liền dễ dàng bị nữ nhân bắt được: “Gọi bà một tiếng thẩm thẩm, là bởi vì tôi không biết bà tên là gì… Từng người của Sở gia tôi đều không muốn gặp, chuyện này tôi nhớ tôi đã nói rất rõ rồi chứ?”

“Sở Tích, nếu không phải do cô thì Sở gia hôm nay làm sao mà biến thành bộ dạng này, cô đúng là sao quả tạ!”

Sở Tích cười một cái:” Bà mắng nửa câu nữa thử xem, Sở phu nhân!.”

“Cô…. ” hét nửa ngày, Sở phu nhân mặt đỏ bừng lên, không cách nào tránh thoát việc bị Sở Tích túm vào cổ tay. Một đứa con gái yếu ớt khi còn bé bởi vì không được sủng ái đã từng bị ném tới trong quân đội vài năm, không nghĩ tới khi ra ngoài thân thể càng khỏe lên, vốn chính là đứa đã không nghe lời chủ, bây giờ xương cứng hơn rồi: “Thả tay ta ra!!.”

“Thả ra cũng được, nhưng mà lần sau trước khi muốn đánh tôi mắng tôi thì hãy nghĩ cho rõ ràng, tôi rất tôn kính trưởng bối, nhưng trong chuyện này thì sự nhân nại rất kém cỏi… Còn nữa, bà đã đến rồi, liền thay tôi chuyển lời tới những người khác ở Sở gia, nghĩ muốn tôi bán gương mặt này để các người tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý sao? ” Môi của cô ấy cong lên lạnh lùng, khẽ mở khẽ khép: “Nằm mơ!.”

Dứt lời, Sở phu nhân bị Sở Tích hất một cái, lảo đảo mấy bước mới đứng vững.

Đợi bà ta đứng vững vàng, lại muốn mắng, nhưng nhìn với ánh mắt lạnh như hàn băng, bà ta vẫn là miễn cưỡng nhịn được.

Sở phu nhân chân trước rời đi, Sở Tích gương mặt không chút gợn song sửa sang lại quần áo, cũng đi theo ra khỏi WC.

Trì Hoan từ bên trong đi ra.

Cô để túi xách lên thành bồn, rửa tay một cái, dùng khăn lau khô tay, sau đó lấy một thỏi son trong túi xách ra, hướng về phía gương tô son, mới vừa đánh một chút thì lại có người đẩy cửa tiến vào.

Cô từ trước đến giờ không chú ý người khác, nhưng thời điểm dư quang của khóe mắt liếc đến, biết người đi vào là ai, động tác của cô vẫn dừng lại.

Vẻ mặt lạnh vài phần, không khỏi cảm thấy chán ghét.

Người tiến vào là Quý Vũ…

Bản năng khi nữ nhân đối với tình địch chính là ghét, lúc trước cô cùng Quý Vũ vẫn tính là một bạn bè của bạn bè.

Mặc dù Mặc Thời Khiêm đối với côt a không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng suy nghĩ một chút, hắn ăn một tháng cơm trưa do nữ nhân này tự mình làm, cô đã cảm thấy ghét.

Thu tầm mắt lại, tiếp tục trang điểm, không có ý định quan tâm tới cô ta.

Quý Vũ đi thẳng tới đằng sau lưng cô, lấy dũng khí mở miệng: “Trì tiểu thư.”

Cô vẫn nhìn gương, nhàn nhạt đáp một câu: “Có việc gì thế?”

“Cô… Cô cùng Thời Khiêm rốt cuộc là quan hệ như thế nào?”

Thời Khiêm?

Trì Hoan mặt không chút gợn sóng, đem thỏi son thu lại, quay đầu nhìn cô ta: “Anh ấy với cô rất thân quen sao? Ai cho phép cô gọi thân mật như vậy?”

Quý Vũ không nghĩ tới thái độ của Trì Hoan chính là hùng hổ dọa người, lúc trước cô ta còn cảm thấy Trì Hoan mặc dù có chút yếu ớt, tính khí có chút kém, người cũng không coi là đặc biệt xấu, bây giờ mới biết, so với Bạch Vân đều không tốt hơn bao nhiêu.

Cô ta cắn môi, lại lặp lại câu hỏi: “Lần trước tôi ở công ty gặp cô… Anh ấy bây giờ đã không phải là vệ sĩ của cô nữa rồi, tại sao lúc anh ấy làm việc cô lại đi tới đó tìm anh ấy?”

Trì Hoan nhìn đôi mắt trợn ngược lên của cô ta, ánh mắt khiếp sợ, nhưng thân thể lại dũng cảm kiên trì, thật giống như cô là người xấu ác độc. Cô chợt phì cười một tiếng, dứt khoát diễn thật tốt vai diễn này: “Quan hệ thế nào? Quan hệ…bạn giường ha!.”

Quý Vũ mở to hai mắt, không thể tin nhìn cô, mấy giây sau liền bật thốt lên: “Không có khả năng.”

Cô ta cũng không tin.

Trì Hoan nghĩ muốn dùng một câu nói đánh nát loại ý nghĩ ảo tưởng của tiểu nữ sinh dành cho người đàn ông của cô, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại.

Thật ra thì nếu như cô nói uyển chuyển, Quý Vũ khả năng sẽ còn tin, nhưng cô “ đanh đá ” như vậy, còn nói quan hệ bạn giường khó nghe thế kia, trực tiếp làm cho Quý Vũ cảm thấy cô là loại ” Nữ nhân xấu xa không cần thể diện.”

Lời nói của loại nữ nhân này là không thể tin. Ngay cả Bạch Vân đáng ghét muốn chết cũng không có nói mình cùng Thời Khiêm ngủ chung … Quả nhiên nữ nhân trong ngành giải trí cởi mở hơn nhiều.

Quý Vũ nhìn gương mặt tinh xảo trước mắt, càng nhìn trong đầu càng xem thường Trì Hoan.

Trì Hoan mặc dù xinh đẹp, nhưng cô ta cũng không tin Thời Khiêm sẽ thích kiểu nữ nhân xinh đẹp như vậy. Hơn nữa, cô ta mới vừa rồi còn nghe mấy lời thô bỉ từ bọn nhà giàu, nói Trì Hoan vì một vai diễn không chỉ chủ động hẹn anh ấy ăn cơm, còn châm ngòi thổi gió ngáng chân người khác.

Nói rõ ràng mạch lạc, lại đặc biệt khó nghe, càng khinh bỉ.

Trì Hoan nhất định là phát hiện ra Thời Khiêm không chỉ là một vệ sĩ, còn rất có tiền mới có thể câu dẫn anh ấy, nếu như Trì Hoan thích anh, tại sao không thích trong lúc anh vẫn là vệ sĩ của cô ấy?.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.