🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 87: Anh có phải so với em tưởng tượng còn có nhiều tiền hơn hay không?

Editor: Hyna Nguyễn

Beta: Stuki^^

—————————

Trì Hoan bị nhét một miếng vào cổ, thật vất vả mới nuốt xong, thiếu chút nữa mắc nghẹn, hắn lại đem sữa bò đưa cho cô, lúc đó cô mới xem như thuận lợi nuốt xuống.

Cô dùng đũa lật sợi mì lên, kéo dài ngữ điệu ồ một tiếng, nháy mắt nói:”Anh ta bị nữ nhân làm tổn thương lớn như vậy à?”

Nam nhân đối diện không nói một lời nhìn cô chằm chằm, ánh mắt bất thiện.

Trì Hoan giống như là không nhìn thấy, mắt to lóe lên hứng thú dồi dào:”Anh kể câu chuyện đó cho em nghe chút đi.”

Mặc Thời Khiêm không nhanh không chậm gác đũa lại, nhàn nhạt nhìn cô nói: “Em có phải cảm thấy anh hai buổi tối này không có làm chuyện có ý nghĩa với em hay không, vì vậy làm cho em cảm thấy thất vọng, cho nên mới nhàm chán đến mức đi quan tâm chuyện của người khác?”

Trì Hoan quyệt môi: “Anh thật là hẹp hòi.”

” Ừ, anh rất hẹp hòi cho nên nếu em lại hỏi nữa anh sẽ thu thập em.”

Cô nhẹ nhàng hừ một cái, hướng hắn le đầu lưỡi nói:”Anh có thể làm gì e chứ, anh là một đại nam nhân nha, còn có thể động thủ sao, nếu anh mắng em em sẽ khóc cho anh xem.”

Mặc Thời Khiêm”…”

Tròng mắt đen của hắn nhìn chằm chằm cô, kéo môi mỏng một cái, độ cong khá gợi cảm: “Em nghĩ là nếu em khóc anh không làm gì được em thì em cứ thử xem.”

Trì Hoan”…”

Lưu manh, vẫn là thổ phỉ, rõ ràng là đang ở nhà cô, còn thể hiện bộ dạng người đứng đầu trong nhà, không có một chút tự giác, lòng tự ái cường đại đến không ai sánh bằng.

Oán thầm xong, cô vẫn là tiếp tục cúi đầu ăn mì.

Cô sợ hắn mạnh mẽ đè cô xuống, càng sợ hắn câu dẫn cô nha…

“Trì Hoan.”

“Ừ?”

“Em không được ở trước mặt cậu ta hỏi cái gì hay là nói cái gì lung tung nha.”

Cô đang ăn mì sợi, trên môi còn có chút dầu mỡ, ngẩng đầu lên có chút mờ mịt nhìn hắn, sau đó mới hậu tri hậu giác gật đầu một cái:”Em biết rồi.”

Cô không thể hỏi, cũng không thể nói…

… …

Ăn xong điểm tâm Mặc Thời Khiêm liền đi làm, buổi sáng Trì Hoan ra ngoài hẹn một đạo diễn gặp mặt ăn bữa trưa, trò chuyện đến hai giờ chiều, hai bên quyết định hợp tác.

Trì Hoan về nhà liền bắt đầu nghiên cứu kịch bản.

Cô nếu đã bắt đầu công việc sẽ rất nghiêm túc, trạng thái hết sức chăm chú, cho nên đến lúc điện thoại di động đặt bên cạnh máy vi tính xách tay vang lên, làm cô sợ hết hồn.

Là điện thoại của Mặc Thời Khiêm.

“Anh ở dưới lầu, em đi xuống đi.”

Cô vỗ trán của mình một cái, còn có chút u mê nói: “Ừ? Đi làm gì?”

“Anh tìm được Tô Nhã Băng rồi.”

“Ồ… Vậy anh thông báo cho Mạc Tây Cố đem người mà hắn cần về rồi lại thu tiền của hắn là được a, em đi theo làm gì chứ?”

Nam nhân trầm thấp cười nhạt: “Cô gái kia giội nước dơ lên người em, em không muốn đi xem chuyện vui sao?”

A…

Cô thật là tò mò đối với nhược điểm của Tô Nhã Băng trong tay hắn, nghe hắn nói xong lại thêm cảm thấy tương đối hứng thú.

Cô còn muốn biết… người mà Mạc Tây Cố cũng không tìm được, hắn làm sao tìm được.

Trì Hoan quả quyết nói:”Đợi em thay quần áo khác liền xuống ngay.”

Cô cũng không có trang điểm, xách cái theo áo choàng dài vội vội vàng vàng đi xuống.

Xuống lầu từ xa cô đưa mắt nhìn qua bãi đỗ xe đang đậu một chiếc Guts kia, đang muốn đi qua, cánh cửa ghế lái xe cũng mở ra, nam nhân cao lớn lạnh lùng xuống xe.

Chờ Trì Hoan đi tới, hắn đã vòng qua đầu xe mở ra cánh cửa xe của chỗ ngồi cạnh ghế tài xế.

Trì Hoan mặc một áo khoác ngoài không màu, ngửa mặt lên nhìn hắn cười: “Anh tại sao lại không để cho An Kha đưa em đi với anh đi hội họp a.”

Hắn nhìn cô, nụ cười nhạt:”Có thời gian lại nói tiếp, giờ em lên xe đi.”

Xe rất nhanh chạy ra khỏi cư xá.

Trì Hoan nhìn nam nhân bên cạnh gò má tuấn mỹ góc cạnh rõ ràng hỏi:”Cái xe này mới thịnh hành gần đây cũng là của anh sao?”

Ánh mắt của hắn vẫn nhìn thẳng phía trước: “Uhm, là của anh.”

Cô bĩu môi một cái, quả nhiên là của hắn a.

“Anh có phải so với em tưởng tượng còn có nhiều tiền hơn hay không?”

Cô nhìn thấy hắn co kéo thần giác: “Ừm.”

Hắn ngay cả khả năng khiêm tốn đều không có a.

Trì Hoan không nhịn được cười: “Anh cũng cảm thấy anh rất có tiền, nhưng anh lại gài bẫy hãm hại người ta như vậy, chỉ mỗi việc tìm người thôi mà muốn tận ba chục triệu.”

Mặc Thời Khiêm nghiêng đầu nhìn cô, chân mày hơi nhíu lại tựa như cười mà không phải cười nói:”Em cho rằng ai ra ba chục triệu cũng có thể mời anh làm việc cho sao?”

Trì Hoan”…”

Xe đi một đường thẳng bình an đến nơi gần như thuộc về khu vực biên giới, dừng lại ở trước một cái bảng hiệu cổ xưa thị trường.

Mặc Thời Khiêm thay cô mở cửa xe, lại lấy ra khăn quàng thay cô quàng lên, thuận miệng đạm thanh nói: “Sau khi kết thúc chúng ta ở bên ngoài ăn cơm rồi hẳn trở về nha.”

“Ồ.”

“Cho nên từ lúc đi vào đến lúc đi ra, em nghĩ chúng ta nên đi đâu ăn đi.”

“… Nha.”

Điều này rất trọng yếu sao, còn phải suy nghĩ cho kĩ nữa.

Ngoài xe có bảy tám người hộ vệ mặc tây trang màu đen đứng chắp tay, từng người đều là cơ bắp lực lưỡng cao lớn, đeo kính râm, thần sắc nghiêm túc, đi theo đám bọn họ.

Trong trường đã có người nhận ra cô, nhưng không ai dám đến gần, chỉ đè thấp âm thanh xì xào bàn tán.

Mặc Thời Khiêm mang cô đi vào một nhà khách cũ nát.

Hành lang tối tăm chật hẹp, nhìn đã thấy bẩn thỉu, Trì Hoan chê cau mày.

Mới vừa đi đến góc quẹo, tiếng thét chói tai cao vút của nữ nhân đột nhiên truyền vào trong tai của cô…

“A…”

“Đừng có ngừng… Lại lần nữa điểm… A.”

“Thật thoải mái… A…”

Trì Hoan gương mặt đỏ biến thành đen, đen chuyển đỏ.

Thời điểm bước qua một gian phòng nữa, cánh cửa đột nhiên bị kéo ra, một người nửa trên trần truồng chỉ mặc một chiếc quân lót của nam nhân xuất hiện ở cửa, cô bị dọa sợ thấp giọng kêu một tiếng, liền ôm lấy nam nhân bên người.

Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn cô”…”

Hai vệ sĩ đang đứng sau lưng bọn họ không nói một lời, đem nam nhân đột nhiên xuất hiện kia đạp trở về phòng trong, dùng sức đóng cửa lại.

Trì Hoan trong ngực hắn lẩm bẩm: “Đây là cái địa phương rách gì a, lụp xụp, vừa tối, còn có mùi vị…”

Còn có âm thanh av miễn phí, cùng nam nhân trần trụi.

Hắn một tay vòng lấy hông của cô: “Em nếu là không sợ Mạc Tây Cố nhìn thấy, anh có thể ôm em qua.”

Trì Hoan trong lòng ngực của hắn đi ra, mím môi nói:”Vậy hay là quá làm kiêu đi, thôi để chính em tự mình đi đi.”

Còn chưa tới cửa, Trì Hoan liền thấy Mạc Tây Cố đang đứng cùng hai nam nhân mặc tây trang màu đen, hiển nhiên là Mạc Tây Cố bị hai người kia chắn ngoài cửa, chờ bọn họ đến gần, ánh mắt của anh ta lạnh hung ác nhìn lại.

Đều là người của Mặc Thời Khiêm …

Đều là thủ hạ của hắn sao, sao lại giống như dáng điệu của mấy băng đảng trong phim ảnh vậy chứ.

Mạc Tây Cố lạnh nhạt nói;l”Trì Hoan, mở cửa.”

Trì Hoan theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân cao hơn cô hai mươi centimét.

Mặc Thời Khiêm rũ mắt lạnh nhạt nhìn cô.

Nha… Cô ho khan hai tiếng:”Mở cửa đi.”

Một người trong số vệ sĩ áo đen nắm chốt cửa đem cửa vặn ra, Mạc Tây Cố dẫn đầu bước chân dài đi vào.

Nhà khách đã bị phá sản cũ kỹ bẩn thỉu, hoàn cảnh càng cũng không khá hơn chút nào, cả phòng nhỏ đến đáng thương, chỉ có một cái giường đơn, một chiếc TV cũ kĩ.

Căn phong nhỏ đến mức chỉ đủ chứa Mạc Tây Cố cùng Tô Nhã Băng… Trì Hoan cùng Mặc Thời Khiêm cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa.

Tô Nhã Băng ngồi ở trên giường có chút vàng ố, ngước đầu nhìn nam nhân xuất hiện ở trước mắt mình, nước mắt như nước suối tuôn ra ngoài, cô ta cúi đầu che mặt mình, lộ ra tiếng nức nở.

“Anh tại sao… Còn lại tới tìm em chứ…”

Trì Hoan không nhịn được, liếc mắt.

Cô ta mình chính diễn trò, cô chính mình thấy loại tiết mục này, vẫn là không nhịn được một trận buồn nôn.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.