Ngự Phong thay quần áo xong rồi dựa lên giàn hoa trong phòng, tóc vẫn còn ướt sũng trông phóng túng hơn vài phần, hắn vẫn luôn mỉm cười nhìn Lâm Khả Nhi, lúc hắn cười, Lâm Khả Nhi không thể hiểu được tại sao hắn có thể cười rực rỡ đến như thế.
Nhưng cô hiểu rõ, ngay cả khi hắn cười rực rỡ, cũng không có một điểm nhỏ nào là thuộc về cô.
Không hề có.
Mặc dù là vậy, nhưng mỗi lần thấy hắn khó chịu thì trái tim cô cũng sẽ trở nên đau đớn theo, cũng khó chịu theo hắn.
Lâm Khả Nhi phải thừa nhận, chính cô không có tiền đồ, biết rõ đối phương không yêu mình, nhưng vẫn muốn thiêu thân lao đầu vào lửa.
Một cái chết vô tận.
Lâm Khả Nhi ném cho hắn một cái khăn lông, "Lau khô tóc đi.”
Ngự Phong rất hào phóng nhận lấy, rồi mỉm cười xấu xa với cô, “Quả nhiên, đến bây giờ em vẫn còn yêu tôi!”
Mỗi lần nhìn thấy cô, hắn đều thích trêu chọc cô, đã nhiều năm như thế rồi, vẫn không thay đổi chút nào.
Bọn họ đều trưởng thành, trở thành người lớn nhưng lại đánh mất đi khoảng thời gian hạnh phúc của tuổi thơ, nếu có thể thật sự mãi mãi không bao giờ lớn, nói như thế, có thể bọn họ sẽ luôn sống trong hạnh phúc, sẽ không có nhiều đau buồn và nước mắt, cũng sẽ không có thù hận và đau lòng như vậy.
Nhưng, năm tháng vẫn luôn không ngừng trôi qua, tuổi tác của nhân loại cũng không ngừng phát triển theo, không phải bạn không muốn trưởng thành thì sẽ thật sự không trưởng thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-o-tren-boss-dung-yeu-toi/1851742/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.