“Nam Nam, em thật sự nghĩ như thế sao?”
Du Minh Tuấn không bao giờ biết cuối cùng cô đã một mình trải qua bao nhiêu sống chết trong vài tháng này.
Mỗi một lần, lúc mà cô cần hắn nhất, hắn đều không ở bên.
Du Minh Tuấn im lặng, trong lòng đau như dao cắt.
Là một nam tử hán đại trượng phu, nước mắt nặng như viên đạn, nhưng mà khi chỉ có hai người ở bờ biển, nói với nhau về nỗi bất lực trong lòng, vành mắt của Du Minh Tuấn cũng dần trở nên đỏ hoe.
Cố Nam Nam xoay người, cũng đã hiểu và đưa tay chặn mắt hắn lại.
Cô khom lưng, cúi đầu nhìn hắn, thậm chí có chút ghét bỏ lên tiếng, “Anh như vậy trông rất khó coi, sao cứ có cảm giác như là tôi vứt bỏ anh vậy, rõ ràng người bị vứt bỏ mới là tôi mà.”
Du Minh Tuấn xoay người đi, vội vàng lau đi những giọt nước mắt, rồi xoay người lại một lần nữa, mỉm cười với vành mắt đỏ hoe, “Em nói gì vậy, thật ra là anh cố tình đỏ mắt, như vậy anh mới có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi bên trong.”
Du Minh Tuấn vừa nói xong, Cố Nam Nam cũng cúi người xuống rồi ôm bụng bật cười, “Trông có vẻ rất muốn như thế. Có điều, có thể nhìn thấy anh, cùng anh nói những điều này thật là tốt quá. Sau này dù chúng ta không trở thành người yêu, ít nhất vẫn có thể làm bạn!”
Mặc dù, mỗi lần nhìn thấy hắn, trái tim vẫn sẽ không ngừng đau đớn.
Nhưng đây không phải là thứ mà cô có thể kiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-o-tren-boss-dung-yeu-toi/1851736/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.