Khi Cố Nam Nam toàn thân ướt sũng xuất hiện ở ‘ Vườn hoa Thiên Sứ ’, Lâm Khả Nhi kinh ngạc đến mức hoa đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất.
“Nam Nam!”
Cơ thể gầy yếu của Cố Nam Nam trong mưa lung lay như sắp đổ, may mắn thay Lâm Khả Nhi đã tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô.
“Khả Nhi.” Sắc mặt Cố Nam Nam tái nhạt như tờ giấy, không huyết sắc, miễn cưỡng nói xong một câu rồi cũng ngất xỉu trong vòng tay của Khả Nhi.
Mệt mỏi quá, buồn ngủ quá, mí mắt nặng trĩu……
A, dường như cuối cùng cũng có thể được nghỉ ngơi một chút.
…………
Sau khi Mặc Lệ Tước ra khỏi sân lớn Mặc gia, lập tức gọi điện thoại cho Cố Nam Nam, nhưng điện thoại hiển thị đã tắt máy.
Hắn lập tức lái xe trở lại ‘ Bán Đảo Biệt Uyển. ’
“Thiếu gia.”
“Cô ấy đâu?”
“……” Quản gia không phản ứng lại trong một lúc, Mặc Lệ Tước cũng không tiếp tục hỏi nữa, mà trực tiếp đi thẳng lên lầu, tìm khắp tất cả các phòng cũng không có bóng dáng của Cố Nam Nam, cả người và sắc mặt vẫn bình tĩnh, bước xuống lầu.
Quản gia vừa vặn mang một tách cà phê đi lên, “Thiếu gia, cậu vừa trở về, tôi pha cho cậu một tách.”
Mặc Lệ Tước không đưa tay nhận lấy, xoay người đi ra ngoài.
Quản gia lập tức đặt tách cà phê xuống rồi đi theo, “Thiếu gia, trời đang mưa, cậu muốn đi đâu? Nếu mắc mưa sẽ bị cảm.”
Lúc này, sấm chớp ầm ầm, mưa cũng dần lớn hơn.
Không trung u ám thật kinh khủng, giương mồm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-o-tren-boss-dung-yeu-toi/1851728/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.