“Nam……”
“A, chị, em nghe điện thoại đã!”
Cố Nam Ân đành phải nuốt lời nói trở lại.
"Em nghe đi!”
Cố Nam Nam cầm lấy điện thoại đi đến một góc của đình, “Tôi ở bệnh viện, tối nay sẽ trở về.”
“Cái gì? Không cần, tôi tự mình về.”
“Tôi không……thôi được, tôi đang ở trong đình của công viên tầng dưới khoa nội trú, anh đến đây đi!”
Cắt đứt điện thoại, Cố Nam Nam như không có chuyện gì đi đến bên cạnh Cố Nam Ân, "Chị, vừa rồi chị muốn nói gì?”
Cố Nam Ân lắc đầu, “Không có gì, chị chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc.”
Đừng giống như cô, để lạc mất hạnh phúc vào trong biển sâu.
Cuối cùng không thể tìm lại được.
“Yên tâm đi, em gái của chị nhất định sẽ hạnh phúc! Ngoại hình của em gái chị như hoa như ngọc thế này, người theo đuổi em cũng cả một hàng dài chứ?”
“Tỷ như Quý Bắc Thần!”
Phía sau bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp hồn hậu như tiếng đàn.
Mặc Lệ Tước mang theo một đống lớn thực phẩm dinh dưỡng trong tay, ánh trăng mờ ảo chiếu lên người hắn, cả người đều bị ánh trăng bao vây, như một hoàng tử bóng đêm tuấn mỹ, bước đến như một ngôi sao……
“Cố tiểu thư!” Mặc Lệ Tước nho nhã chào hỏi Cố Nam Ân.
Cố Nam Ân khẽ gật đầu, tỏ vẻ đáp lại.
Cô luôn như thế này, không ấm không lạnh, không mặn không nhạt, luôn hiền thục và tốt bụng như vậy.
Trước kia cô cũng không phải như thế.
Chỉ là sau khi đã trải qua, mới hiểu được, những thứ mà nhân loại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-o-tren-boss-dung-yeu-toi/1851724/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.