“Sao còn không đi?” Khóe miệng Mặc Lệ Tước nhẹ nhấp, giọng điệu rất thờ ơ.
Hắn đã đuổi người.
Đã gấp không chờ nổi như thế sao?
Lâm Lập Phong cười, đặt chai rượu vang đỏ xuống rồi tiêu sái đứng dậy, “Thưởng cho cậu.”
Ngẩng đầu mà bước, soái khí rời đi.
Chỉ còn lại Mặc Lệ Tước mặt dần tái xanh.
Phụt ——
Cố Nam Nam nhịn không được phụt cười.
Bộ dạng mặt đen của hắn quả thực là quá buồn cười, hóa ra cũng có người không sợ hắn.
Ánh mắt hắn di chuyển đến trên người Cố Nam Nam, Cố Nam Nam lập tức bụm miệng lại, “Á, tôi không cười, không hề có.”
Bộ dạng của cô ngây ngốc đáng yêu, trong lòng Mặc Lệ Tước bỗng nhiên rộng mở thông suốt, tâm trạng lập tức cũng tốt lên.
Lúc này, người phục vụ cũng dọn xong thức ăn.
“Được rồi, ăn cơm đi!”
Bàn ăn yên lặng, không nói chuyện với nhau, bầu không khí yên tĩnh làm Cố Nam Nam có chút khó chịu.
Rất nhiều lần dùng liếc mắt nhìn hắn, hắn đều không có ý muốn nói.
“Phu nhân, em có thể quang minh chính đại mà nhìn.”
Khi cô chuẩn bị tiếp tục nhìn hắn, Mặc Lệ Tước lên tiếng.
Chỉ là lời nói ra……
“Ai muốn nhìn anh, hoang tưởng.”
Cố Nam Nam nhanh chóng dời đi ánh mắt.
Sau đó cô cũng không liếc mắt nhìn hắn nữa, cho đến khi bữa ăn kết thúc.
Mặc Lệ Tước đưa Cố Nam Nam đến trước cổng trường học.
“Buổi chiều tôi đến đón em.”
“Tôi nghĩ tôi có thể tự về được.”
Giữa trưa hắn xuất hiện cũng đã nháo đến ồn ào huyên náo, buổi chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-o-tren-boss-dung-yeu-toi/1851714/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.