Cố Nam Nam ở lại bệnh viện trong chốc lát, vẫn có chút không yên tâm với Cố Nam Ân, nói với mẹ, “Mẹ, con sẽ về gặp chị con!”
“Được, con đi đi, ở đây có mẹ!”
Cố Nam Nam cảm kích ôm lấy mẹ, “Mẹ, có thể làm con gái của mẹ thật tốt, nhất định đó là phước lành ban cho con! Mẹ, con yêu mẹ!”
“Đứa nhỏ ngốc!” Văn Tú sủng nịch xoa đầu Cố Nam Nam, “Được rồi, đi thôi! Mấy năm nay chị con một mình cũng rất cô đơn, cùng con bé trò chuyện cũng tốt!”
“Vâng.”
Thật ra điều đó, cô cũng biết đến.
Cho nên mới chăm chỉ học tập như thế, muốn sớm trở nên nổi bật, lại không ngờ đến ——
Ngồi trên taxi, Cố Nam Nam lặng lẽ nhìn những đám mây đang dần biến hóa bên ngoài cửa sổ, bàn tay ghì chặt hơn.
Có vẻ như một trò đùa lớn đang mở ra với cô.
Cố gia.
Cố Nam Ân ngồi trên xe lăn, một mình trên ban công, nhìn về phương xa.
Cô thường xuyên như vậy, đặc biệt là trong hai năm qua, chuyện kia đến bây giờ đã trôi qua mấy năm, người đó đã biến mất khỏi cuộc sống của cô mấy năm, cô đã không tìm hiểu kỹ nữa, nhưng cơ thể này của cô đã trở nên tàn khuyết, còn có thể chịu đựng được bao lâu, gia đình xảy ra chuyện lớn như thế, cô lại một chút cũng không thể giúp, tồn tại cũng chỉ là một gánh nặng.
Cô lấy ra một chiếc nhẫn kim cương từ trong lòng mình, đặt dưới ánh sáng mặt trời, viên kim cương trên chiếc nhẫn tỏa ra một thứ ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-o-tren-boss-dung-yeu-toi/1851703/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.