Chỉ một lát sau, mẹ Văn Tú và chị Cố Nam Ân cũng chạy đến bệnh viện.
"Nam Nam!"
Cố Nam Nam nghe được giọng nói, nhanh chóng rút tay từ trong tay Mặc Lệ Tước ra, chạy đến trước mặt mẹ, một tiếng thịch quỳ xuống, "Mẹ, mẹ đánh chết con đi, ba vì cứu con mới bị xe đụng phải, đều là con sai, người đáng chết là con, mẹ, con xin lỗi!"
Mẹ Văn Tú lui về sau vài bước, được Cố Nam Ân đỡ lấy, "Mẹ!"
Văn Tú đẩy tay Cố Nam Ân ra, hơi khom lưng vươn hai tay run rẩy kéo Cố Nam Nam đến, rồi kéo cô vào trong lòng ngực, giọng điệu không ổn định, "Nam, con không sao thì tốt, mẹ tin ba con ông ấy sẽ không sao."
Văn Tú rất rõ ràng, ngay cả khi ông ấy thật sự có điều gì đó, ông ấy nhất định cũng sẽ không bao giờ hối hận vì đã cứu cô.
Cố Nam Nam ôm lấy mẹ mình oa một tiếng khóc lớn lên, vừa rồi cô vẫn luôn kiềm chế, khi nhìn thấy gia đình, vẻ ngoài được dựng lên mạnh mẽ cũng ầm ầm sập xuống, yếu ớt thất thanh khóc rống.
Bởi vì ba cô trở thành như vậy, cô thật sự rất khó chịu, rất khó chịu, khó chịu đến tột đỉnh.
Cố Nam Nam khóc một hồi lâu, dưới sự an ủi của mẹ và chị, cũng dần bình tĩnh trở lại, nhưng cả người còn đang run rẩy đã mô tả được nỗi sợ hãi và lo lắng bên trong của cô.
Ba người đi đến ghế dài ở lối đi nhỏ ngồi xuống, Cố Nam Ân nhìn người đàn ông khí chất phi phàm đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-o-tren-boss-dung-yeu-toi/1851695/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.