Chương trước
Chương sau
Cô cắn răng chịu đựng cơ thể đau đớn, cô ngửa đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại hắn, “Mặc Lệ Tước kiều nữ trong lòng anh không thể thỏa mãn có thể tiếp tục một cô a, anh mẹ nó tôi đây hết giận thì tính chuyện như thế nào? Tôi không phải nơi để anh trút giận, ok?”
Chính mình đi ra ngoài trộm tanh, không cho cô rời đi, vừa trở về lại như kẻ điên làm cô đến chết đến sống, cô đã đặc biệt phiền ai chọc ai, cớ gì phải chịu bị người vô nhân đạo này đối đãi?
Hắn đã dùng rất lớn sức lực mới có thể kiềm chế xúc động của mình không bóp chết cô, ngón tay nắm đến rung động khanh khách, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi nói với cô, “Cô gái, cô tốt nhất thành thật trả lời câu hỏi của tôi, hôm qua có phải cô đi gặp Du Minh Tuấn hay không.”
Tối hôm qua Tuyến Nhi bởi vì chuyện này mà lâm vào hai lần hen suyễn, thật vất vả đến tận sáng sớm, cô mới an tĩnh ngủ.
Tất cả mọi chuyện cũng là do người phụ nữ này, trước mắt là người phụ nữ này có lỗi.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo ám trầm, như thể cô nợ hắn 258 ngàn vạn, nhưng lời nói ra lại làm Cố Nam Nam mở to mắt không thể tin.
Hắn, “Cố Nam Nam, chúng ta kết hôn đi!”
Ánh mắt ngạc nhiên của cô bị hắn thu vào đáy mắt, “Kết hôn với tôi cô không có hại.”
Cô hít sâu, sắc mặt tái nhợt, cắn răng, “Mặc Lệ Tước, cho dù chết tôi cũng sẽ không kết hôn với anh.”
“Chỗ nào tôi không tốt, khiến cô không muốn?” Hắn muốn tiền có tiền, muốn nhan có nhan, muốn quyền có quyền, bên ngoài tuy rằng lạnh nhạt nhưng cũng thanh lịch tự phụ, phụ nữ thích hắn có thể vây quanh một vòng Hải Thành, chỉ duy nhất cô……
Cả người cô gái này được che phủ bởi gai, hắn không thể lọt vào mắt cô.
Tốt?
Ngay từ đầu cô đã không thể cảm thấy hắn cuối cùng tốt đến bao nhiêu, tính tình thối nát lại còn xấu xa, mắt mù mới có thể thích hắn.
Nhưng hiện tại cô không muốn lãng phí miệng lưỡi nhiều với hắn, “Mặc tam thiếu chỗ nào cũng tốt, nhưng Cố Nam Nam không nhìn thấy.”
“Dục tình cố túng?” Khinh bỉ trào phúng, càng thêm dùng sức nắm tay cô, dường như là cố ý muốn cho cô càng đau!
Khiến cô hiểu rõ rằng, đối nghịch với Mặc Lệ Tước hắn, không có trái cây tốt để ăn.
Tốt nhất hãy ngoan ngoãn buông vũ khí đầu hàng.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cắn môi không nói.
Hắn cười khẽ, càng thêm dùng sức nắm chặt tay cô, không cho cô có cơ hội chạy thoát, “Đêm qua trên giường tiếng kêu của cô Cố thật là dễ nghe, vẻ mặt hưởng thụ, ngoài miệng không cần, nhưng cơ thể lại rất thành thật, hay là bây giờ cô Cố cũng như thế, tuy rằng ngoài mặt không đáp ứng, nhưng kỳ thật trong lòng rất muốn kết hôn với tôi.”
Đối với giả thuyết của mình, không có nửa phần nghi ngờ, hắn thậm chí còn tự cho rằng mọi chuyện chính là như vậy.
“Biến đi!”
Đối mặt với miệt thị của hắn, khóe môi Cố Nam Nam cong lên, ánh mắt lạnh lùng, châm biếm nói: “Hay là Mặc thiếu mê luyến thượng tôi nhưng lại ngượng ngùng? Không quan trọng là anh yêu tôi anh mới có thể thẳng, tôi nhất định sẽ không chê cười anh, đương nhiên nếu anh không thể rời khỏi cơ thể tôi, cũng không quan trọng, chúng ta còn có quan hệ khác có thể thành lập, ví dụ như hỏa bao hữu, cái này tôi có thể thỏa mãn anh, còn nếu là hôn nhân, xin đừng vũ nhục nó, Mặc Lệ Tước anh không đủ tư cách.”
Hôn nhân mà cô nhìn thấy đều sẽ thiêng liêng hơn bất cứ ai khác, thậm chí cho rằng hôn nhân của cô sẽ thuần khiết tốt đẹp, tuy nhiên ——
Mặc dù bị tổn thương đầy mình, cô vẫn coi hôn nhân rất nghiêm túc, hai người không yêu nhau sẽ không thể kết hôn. Nhưng cô lại xem nhẹ áp lực hiện thực mang đến làm cô chật vật và thê thảm.
Hắn lạnh lùng hờ hững, lửa giận trong mắt bùng cháy hận không thể hóa cô thành tro tàn.
Hắn không đủ tư cách?
Rất tốt!
Hắn một cái xoay người hung hăng đè cô ở dưới thân, ánh mắt hung ác nham hiểm, “Tôi có rất nhiều biện pháp để khiến cô nguyện ý.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.