Liễu Nghị Hiên đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ ôm nhau, khổ sở cười một tiếng, duy chỉ có anh vẫn còn cô đơn, Diêu Tuyết đã rời khỏi đây, cho đến bây giờ anh vẫn chưa tìm được người nào để yêu đến mức chết đi sống lại, yêu đến khắc cốt ghi tâm cả!
Liễu Nghị Hiên liền xoay người lặng lẽ rời đi, anh thật lòng chúc phúc cho bọn họ!
Sính Đình thấy Liễu Nghị Hiên muốn rời đi, vội vàng đẩy Mạc Thiên Kình ra, gọi anh lại”
"Nghị Hiên!"
Liễu Nghị Hiên liền quay đầu lại nhìn Sính Đình, không ngờ cô vẫn còn để ý thấy anh rời đi, thật sự là khiến cho anh rất giật mình.
"Cám ơn anh!"
Sính Đình chỉ nói ba chữ đơn giản, Liễu Nghị Hiên liền gật đầu tiếp nhận, xoay người rời đi, trong lòng là một mảnh trống rỗng.
Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, từ lúc nào mà cô và Liễu Nghị Hiên lại thân mật như vậy rồi, cư nhiên lại gọi thân thiết như vậy, thể mà vẫn còn gọi anh là Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình cơ đấy!
"Sính Đình, từ lúc nào mà em và Liễu Nghị Hiên lại trở nên thân thiết như vậy?"
Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, Sính Đình nhìn lại anh, nhìn dáng vẻ nghi ngờ của anh thật sự rất buồn cười.
"Anh phải nên cảm ơn anh ấy, nếu như không có anh ấy thì em còn tưởng rằng anh. . . . . ."
Sính Đình nói tới chỗ này liền nhớ lại hôm đó Liễu Nghị Hiên nói Mạc Thiên Kình đang ở cùng với một cô gái, mới vừa rồi ôm anh cô liền nhận thấy trên người anh trừ mùi mồ hôi ra, căn bản cũng không hề có mùi của đàn bà con gái, vậy chuyện gì đã xảy ra?
"Đồ ngốc! Anh đã đồng ý với en là sẽ trở về, sao có thể sẽ lừa gạt em được chứ!"
Bất quá anh vẫn rất cảm ơn Liễu Nghị Hiên, đã tìm được anh để cho Sính Đình cảm thấy an tâm, đây cũng là một sự giúp đỡ vô cùng lớn rồi.
Sính Đình liền gật đầu, nước mắt lại không nhịn được mà chảy ra:
"Mạc Thiên Kình, anh biết không? Em thật rất sợ sẽ mất anh, em thật sự sợ sẽ không còn được gặp lại anh nữa!"
"Làm sao có thể chứ! Không phải anh đã trở về rồi sao?"
Mặc dù thời gian có hơi lâu một chút, nhưng mà anh đã thật sự cố gắng hết sức rồi, nhưng lại không có biện pháp trở về, ở nơi đó giống như ở thời cổ đại vậy, không có điện thoại, không có máy vi tính, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bân ngoài.
Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, không nhịn được cất giọng hỏi:
"Mạc Thiên Kình, lần này anh đi đến chỗ Cody đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại biến mất lâu như vậy!"
"Đúng vậy, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, làm sao anh lại đi đến tận chỗ đó? Làm hại em tìm hơn một tháng cũng không thấy chút tin tức nào!"
Thượng Quan Quân Triết nhớ tới chuyện này liền thấy rất buồn bực.
"Hôm đó tôi ở trong nhà của Cody, vốn định cho Belle giải quyết người của hắn ta, nhưng không ngờ Cody lại bày binh bố trận sẵn rồi, căn bản cũng không có biện pháp đi ra ngoài để cứu Lý Băng được. Chúng tôi liền cùng với người của Cody đánh nhau một trận, chúng lại dùng bom oanh tạc, thật may là tôi nấp ở phía sau một tảng đá lớn. Khi bom nổ vừa lúc hất tôi rơi xuống cống thoát nước.
Tuy nhiên cũng phải thật cảm tạ cái cống thoát nước vừa bẩn vừa thối đó, nếu như không có nó thì anh liền chết chắc rồi!"
Mạc Thiên Kình nhớ lại ngày hôm đó, thật rất nguy hiểm! Nếu như anh không rơi vào cống thoát nước, nhất định sẽ bị nổ chết, chỉ là những đặc cảnh đi theo anh, bọn họ toàn bộ đều hy sinh cả rồi.
"Hóa ra là như vậy , nói như vậy thì chuyện này căn bản cũng không liên quan đến chuyện của Lý Băng?"
Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, nhớ tới ánh mắt tự trách hôm đó của Lý Băng , hình như cô đã trách lầm cô ấy rồi.
Mặc dù ngoài mặt cô không trách cô ấy, nhưng trong lòng vẫn trách cứ, mà ngay cả chính bản thân cô ấy cũng không dễ gì vượt qua được!
"Dĩ nhiên không liên quan đến chuyện của Lý Băng, mọi người cũng không biết, lần trước sau khi tôi cứu Lý Băng ra ngoài, cô ấy tựa như nổi điên đi tìm đại ca, nhìn các đặc cảnh chết trên đất, cô ấy liền tự trách khóc lớn, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nhìn thấy cô ấy như vậy. . . . . . Đúng rồi, sao cô ấy không ở chỗ này!"
Thượng Quan Quân Triết nói xong, lúc này mới phát hiện ra, Lý Băng không có ở đây.
"Cô ấy đang ở chỗ của Diệp Duệ, nghe Diệp Duệ nói, sau khi Lý Băng trở về vẫn rất trầm mặc, tối nào cũng liên tiếp gặp ác mộng, nửa đêm liền tỉnh, bị đả kích rất lớn!"
Thủy Nhi nhàn nhạt nói, trong khoảng thời gian này, cô vì quan tâm đến Sính Đình nên cũng không có thời gian đi đến chỗ Lý Băng, thật may là đã có Diệp Duệ ở chung với cô ấy.
"Thủy Nhi, sao cô lại không nói chuyện này với tôi!"
Sính Đình nhìn Thủy Nhi, tại sao chuyện như vậy mà cô ấy lại không nói cho cô biết chứ. Cô vẫn cho là Lý Băng chẳng qua cảm thấy có lỗi nên mới không dám tới gặp mình, không ngờ cô ấy lại bị đả kích lớn như vậy, tuyệt khổ sở không kém so với chuyện cô mất đi Mạc Thiên Kình.
"Thời gian qua cô luôn tiêu cực trầm mặc như vậy, tôi cũng định nói cho cô biết, nhưng cô cũng làm gì có tâm trạng mà để ý tới nữa, cho nên tôi không nói nữa, tôi cũng không muốn tăng thêm gánh nặng cho cô!"
Nhìn bọn họ, người nào cũng đau khổ, khó chịu, cô cũng không dễ chịu gì cho cam.
"Lý Băng thật rất đáng thương, có một gia đình như thế, mang thai bốn tháng lại bị mất, còn phải chịu đựng khổ sở kia nữa, cô ấy thật rất đáng thương!"
Thượng Quan Quân Triết liền nghĩ tới cuộc sống của Lý Băng trong khoảng thời gian này, ngẫm lại liền cảm thấy đau lòng thay cho cô ấy.
"Gọi điện thoại cho cô ấy đi, nói cho cô ấy biết tôi đã bình an trở về rồi !"
Mạc Thiên Kình nhìn Thủy Nhi, Thủy Nhi liền lấy điện thoại ra, ấn số của Diệp Duệ.
"Alo!" chất giọng trầm thấp của Diệp Duệ vang lên, kể từ khi Lý Băng rời đi, mặc kệ là ngày hay đêm, anh đều không ngừng bận rộn, hi vọng có thể quên được cô.
Chỉ là mặc kệ anh có làm nhiều như thế nào, ánh mắt bi thương của Lý Băng, khuôn mặt lạnh lùng vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí của anh.
"Diệp Duệ, tôi là Thủy Nhi, Lý Băng thế nào rồi! Mạc Thiên Kình đã trở lại rồi, anh báo cho cô ấy biết giúp tôi nhé, để cho cô ấy an tâm, khi nào rảnh rỗi nhớ đến chỗ của Sính Đình chơi!"
"Cô ấy đi rồi!"
Thủy Nhi vừa mới dứt lời liền nghe thấy Diệp Duệ trả lời.
"Đi rồi? Đi đâu, chuyện gì đã xảy ra?"
Thủy Nhi kinh ngạc hỏi liên tiếp, chuyện gì đã xảy ra chứ, Lý Băng đã đi rồi, cô ấy đi đâu được chứ?
"Cô ấy không đi tìm các cô sao?"
Bị Thủy Nhi hỏi vậy, Diệp Duệ mới phát hiện Lý Băng đã đi được hai ngày rồi, nếu không đến chỗ của Thủy Nhi vậy thì cô ấy sẽ đi đâu chứ?
"Không có!" Thủy Nhi liền bị anh làm cho hồ đồ rồi, sau khi Diệp Duệ nghe thấy cô nói vậy liền lập tức cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe đi ra khỏi biệt thự.
"Alo . . . .Alo. . . . . Diệp Duệ!"
Thủy Nhi lớn tiếng gọi, đối phương lại đã sớm cắt đứt liên lạc rồi!
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Tôi cũng không biết, chỉ muốn anh ta nói cho Lý Băng biết Mạc Thiên Kình đã trở lại, không ngờ anh ta liền nói Lý Băng đã rời đi rồi. Hỏi cô ấy đi đâu, anh ta cũng không nói, nghe thấy tôi nói cô ấy chưa về chỗ của chúng ta thì liền cúp điện thoại. . . . . ."
"Nguy rồi, Lý Băng đã rời khỏi nhà của Diệp Duệ, lại không tới chỗ của chúng ta, nhất định là đã bỏ đi rồi!"
Mạc Thiên Kình liền nhíu mày, trầm trọng phân tích, nha đầu kia, cư nhiên chuyện gì cũng đều ôm vào trên người mình, mà những chuyện này đều không phải là lỗi của cô ấy.
"Thủy Nhi, gọi vào điện thoại của Lý Băng xem sao!"
Thượng Quan Quân Triết vội vàng nói, Thủy Nhi lập tức ấn sô.
"Thật xin lỗi. . . . . ."
"Không gọi được!"
Thủy Nhi nhìn điện thoại di động, vô cùng sốt ruột, sao điện thoại di động lại không gọi được.
Thượng Quan Quân Triết nhìn cô, lấy điện thoại di động của mình ra gọi một cú điện toại, một lát sau, liền nghe thấy âm thanh quen thuộc.
"Alo!"
"Lý Băng, tôi là Thượng Quan Quân Triết, cô đang ở đâu thế!"
Thượng Quan Quân Triết lo lắng hỏi, số này là số trước kia Lý Băng đã gọi cho anh, không ngờ thật có hiệu quả!
"Tôi đang đi làm, có chuyện gì không? Sao lại lo lắng như vậy!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]