Chương trước
Chương sau
Lý Băng còn tưởng rằng lần này mình sẽ mất mạng, không ngờ lại nhìn thấy súng trong tay Belle đột nhiên rơi xuống đất, tay của hắn tất cả đều là máu tươi!

Lý Băng không dám tin nhìn Khải Địch ở sau lưng hắn, trong tay hắn đang cầm một khẩu súng, trên khuôn mặt già nua viết đầy tức giận.

Ánh mắt của Belle không thể tin được, ba hắn làm sao sẽ nổ súng về phía hắn, mặc dù kỹ thuật nắm rất tốt, chỉ đả thương một lớp da, nhưng hắn thế nào cũng không dám tin, ba của mình vì bảo vệ người phụ nữ trước mắt này nổ súng vào mình!

"Tại sao!"

Khải Địch cũng không ngờ đến vào lúc này lão sẽ nổ súng về phía con trai của mình, nhưng càng không ngờ hơn con trai của lão sẽ biến thành cái dạng này.

"Mày còn không biết mình làm sai cái gì sao?"

Khải Địch nhìn Belle chằm chằm, cái thằng con trai bất hiếu, thật chẳng lẽ muốn ép lão phải làm chuyện tổn thương hơn mới có thể cam tâm tình nguyện thừa nhận sai lầm sao?

Belle nhìn ba hắn, lại nhìn sang Lý Băng, người phụ nữ hạ tiện này, cư nhiên mê hoặc cả cha của hắn đến ngay cả hắn cũng muốn giết, phụ nữ như vậy, lưu lại trên đời này chính là gieo họa cho hắn.

Không cam lòng nhìn cô, trong ánh mắt của Belle nhiều hơn một tầng sát ý, nồng đậm khiến cho Khải Địch và đám người Lý Băng cũng cảm nhận được rõ ràng.

"Belle, mày còn muốn làm gì, mày có biết cô gái này rất có thể là em gái của mày hay không!" Khải Địch kích động hô lên, Lý Băng và Belle cùng với tất cả mọi người tại chỗ này đều bị lời này của Khải Địch làm cho kinh sợ.

Khải Địch nhìn Belle và Lý Băng, nhìn gương mặt Lý Băng giống với Ngu Cầm như tạc, trên thế giới này dù có giống nhau nhưng cũng không thể có người giống nhau như vậy, nếu như lão đoán không nhầm.

Thì mẹ của Lý Băng chính là Ngu Cầm, chỉ là chính cô ta cũng không biết, nếu không thì sao thời điểm này lại không có một chút phản ứng như vậy.

Lý Băng nhìn Belle, lại nhìn Khải Địch một chút, liền cười lạnh.

"Làm sao có thể, tôi làm sao có thể làm anh em với tên biến thái này, lão tiên sinh Bruce, ông nói chuyện hài nhưng một chút cũng không buồn cười."

Mặc dù bản thân nói như vậy, nhưng là tại sao nhịp tim của cô lại đập nhanh đến lợi hại, giống như thật sự là anh em với hắn ta.

Belle nhìn Lý Băng, sát khí trong mắt dần dần chuyển thành mê mang.

"Cô ta là em gái của tôi? Làm sao có thể?"

Hắn từ nhỏ cũng không có mẹ, lấy đâu ra em gái!

Khải Địch nhìn Belle, biết chuyện này nếu nói ra có thể sẽ làm cho lão mất thể diện, nhưng lão không hy vọng Belle xuống tay đối với Lý Băng. Nếu như Lý Băng thật sự là con gái của Ngu Cầm, vậy sao lão có thể đền bù áy náy đối với Ngu Cầm được.

"Đúng vậy, tôi làm sao có thể có em gái biến thái như thế!"

Lý Băng nhìn Belle và Khải Địch, bọn họ mặc dù là cha con, nhưng lại không giống nhau, toàn thân Belle hầu hết đều giống như người Trung Quốc, trừ con ngươi màu xanh lam, còn chiều cao của hắn nữa, nhưng thật rất giống với người Trung Quốc.

Mà Lý Băng, mặc dù là cô gái Trung Quốc, nhưng lại có chiều cao một mét bảy mươi, cũng coi như là một trong những cô gái cao của Trung Quốc. Chỉ là con ngươi của cô có màu đen, bề ngoài cũng không giống với người Mỹ, không có chút nào giống với Khải Địch, làm sao có thể là con gái của Khải Địch được?

Chẳng lẽ Lý Băng giống với mẹ của hắn cho nên mới giống người Trung Quốc nhiều như vậy!

"Lý Băng, mẹ của cô ! Mẹ của cô là ai!"

Belle đột nhiên nổi điên bắt hai cánh tay của Lý Băng hỏi, đôi mắt màu xanh dương nhìn chằm chặp vào Lý Băng, giống như muốn nhìn xuyên thấu qua đó vậy .

Lý Băng bị hắn nắm cánh tay như vậy thấy rất đau, nhìn hắn chằm chằm, cắn răng nghiến lợi nói.

"Biến thái, mau buông tay, tôi cho anh biết, nếu không muốn thái giám thì lập tức buông tôi ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!"

Lý Băng thật sự rất giận, cô không có mẹ, cũng không có cha, bọn họ nói mình là con của bọn họ thì sẽ là như vậy sao? Thật sự là đã nhiều năm như vậy, không người nào đi tìm cô cả, vậy hiện tại tại sao lại muốn tìm cô làm gì!

Belle nghe được cô nói, tức giận đến cắn răng, rất muốn đánh một quyền lên trên mặt của cô, nhưng là vừa nghĩ tới cô ta rất có thể là em gái của mình, làm thế nào cũng không xuống tay được.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ có một mình, dù có ba, nhưng cũng chưa từng chân chính quan tâm tới, hắn rất muốn có một người em tuy nhiên cho tới bây giờ cũng không có.

Hiện tại, Khải Địch lại nói cô ta rất có thể là em gái của hắn, điều này khiến cho rung động thật lớn!

"Cô nói cho tôi biết, tôi mới buông tay!"

Belle rất kiên trì, lúc này hộ vệ đi tới hồi báo máy bay đã chuẩn bị xong, tùy thời đều có thể rời đi được.

"Tôi là cô nhi!"

Lý Băng lạnh lẽo nói, trong giọng nói tràn đầy lạnh lùng và chua cay.

Lực độ trên tay Belle đột nhiên trùng xuống, Lý Băng vội vàng hất hắn ra, quay sang nói với Khải Địch.

"Ông nói đưa tôi trở về Trung Quốc đúng không?"

Cô cũng không muốn cùng ông ta có quan hệ gì, hiện tại cô chỉ muốn trở về nước, trở về quốc gia của chính mình.

Khải Địch nhìn Belle, lại nhìn sang Lý Băng, trịnh trọng gật đầu một cái.

"Ta sẽ giữ lời, cô đi đi!"

Cô ta nói mình là cô nhi, rất có thể, Ngu Cầm cũng đã chết rồi, nếu không sao cô ấy lại vứt bỏ con của mình chứ, hoặc là cô ta căn bản cũng không phải là con của Ngu Cầm.

Nghĩ tới khả năng này, lòng của Khải Địch liền thấy khó chịu, nếu như không phải là con của Ngu Cầm, thì cô ta chỉ là một người có dáng dấp giống Ngu Cầm mà thôi. Trên thế giới này thật sự có một người dáng dấp giống y như tạc Ngu Cầm như vậy sao, đây là Thượng Đế đang muốn trừng phạt lão hay sao?

Cố ý để một người có dáng dấp giống Ngu Cầm xuất hiện trước mặt của lão, nhưng lão chỉ có thể nhìn, không thể chạm tới. Nhìn thấy mặt của Lý Băng quá giống Ngu Cầm cho dù có tham muốn giữ lấy nhưng cũng sẽ bị nội tâm tràn đầy cảm giác tội lỗi ngăn cản.

"Chúng ta nhanh bế đứa bé tới đây để cùng đi!"

Lý Băng nhìn Sính Đình, biết hiện tại cô ấy quan tâm nhất đó là có thể rời khỏi biệt thự này hay không.

Sính Đình liền gật đầu một cái, cùng Thủy Nhi đi lên lầu, lại bị Belle gọi lại.

"Đứng lại!"

Thân thể của Sính Đình chợt chấn động, quay đầu lại nhìn Belle, chẳng lẽ hắn muốn lật lọng ngăn cản?

"Sính Đình, các cô có thể rời đi, nhưng tôi muốn cô ta lưu lại, muốn cô ta chứng minh thân phận thật sự của mình!"

Belle chỉ vào Lý Băng nói, hắn hiện tại chỉ muốn biết Lý Băng có phải là em gái của mình hay không, còn về phần Sính Đình, từ đầu đến cuối hắn cũng không phải thật tâm thích cô ta, mà mục đích của hắn đã đạt được, hiện tại cũng là lúc đưa cô ta trở về Trung Quốc rồi!

Sính Đình nhìn Belle, tay của hắn hiện tại đang chỉ vào Lý Băng?

Lý Băng cũng nhìn Belle, nghĩ thầm chứng minh thân phận?

Nếu như không phải là em gái của hắn, vậy có phải hắn sẽ giết cô hay không ?

Belle nhìn Lý Băng, thấy cô thật lâu không nói lời nào, lạnh giọng hỏi.

"Nếu như cô không đồng ý, ai cũng đừng nghĩ rời khỏi biệt thự này!"

"Belle, nếu như Lý Băng không phải là em gái của anh, anh sẽ thả cô ấy về Trung Quốc sao?"

Sính Đình nhìn Belle chằm chằm, rồi lại nhìn Lý Băng, cô biết, giữa Lý Băng và Belle rất có thể có quan hệ, nhưng là nếu như để Lý Băng đi, thì tất cả mọi người không thể nào rời đi, nhưng nếu để Lý Băng ở lại thì thật sự là quá ích kỷ rồi!

"Đúng vậy nhưng nếu phải thì tôi và cô ấy sẽ cùng ở lại nước Mĩ!"

Belle khí phách tuyên bố, người nhà của hắn phải ở lại bên cạnh hắn.

"Được, vậy tôi sẽ ở lại với Lý Băng, anh mau thả bọn họ đi đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.