Chương trước
Chương sau
Sính Đình đi tới cửa, nghe Mạc Thiên Kình nói vậy vô cùng xấu hổ nói:

"Mạc Thiên Kình, em không phải là trẻ con, em chỉ bị tiêu chảy mà thôi!"

Thật là quá khinh người, cô chỉ là tiêu chảy không cầm nổi, mới có thể phọt ra bên ngoài, chuyện này bản thân thật sự không thể khống chế được.

"Không có, anh chỉ sợ em không cầm được thôi!"

Mạc Thiên Kình thật rất uất ức, anh căn bản cũng không có ý tứ gì khác, anh chỉ muốn cô sẽ không lúng túng như vậy thôi!

‘ Phẹt ~"

Lại một trận tiếng vang, mùi hôi xông vào mũi, Mạc Thiên Kình liền nhíu nhíu mày, nhớ đến lần trước anh cũng bị như vậy chắc là cũng vô cùng thối, Sính Đình lúc đó ngửi thấy không biết là có bao nhiêu khó chịu.

Nghĩ tới chuyện này khóe miệng của Mạc Thiên Kình lại nhếch lên cười khổ.

Sính Đình vội vàng vọt vào phòng vệ sinh, bùm bùm một trận thật thoải mái, Mạc Thiên Kình nghe được âm thanh ở bên trong, liền nhíu mày một cái, bác sĩ này là lang băm sao?

Thế nào mà lại không có tác dụng, nhìn Sính Đình khổ cực như vậy, Mạc Thiên Kình cũng rất đau lòng.

Đứng một lát, Mạc Thiên Kình liền đi pha sữa cho con, thử xem sữa đã ấm vừa chưa, sau đó bế bảo bảo lên cho chúng bú nhìn chúng nỗ lực mút thỏa thích núm vú cao su trên mặt của Mạc Thiên Kình nở cười rất dịu dàng.

"Khụ khụ. . . . . ."

Mới ăn được một chút, bảo bảo liền bị sặc Mạc Thiên Kình bị dọa sợ vội vàng bỏ bình sữa ra, ôm lấy bảo bảo, chúng liền oa oa khóc lớn, "Ọc. . . . . ." một cái liền phun ra toàn bộ sữa vừa mới bú.

Mùi sữa nôn khiến cho anh nhíu mày.

Sính Đình đi ra đã nhìn thấy Mạc Thiên Kình bế hai cục cưng đang khóc rất lớn tiếng, hơn nữa lại còn bị nôn hết ra !

Liền vội vàng đi tới, ôm lấy bảo bảo, nói với Mạc Thiên Kình là phải bế con dựng lên nằm ở trên vai của mình rồi nhẹ nhàng vỗ sau lưng có như vậy thì mới không bị nôn ra."

Sính Đình, vừa nói, vừa làm mẫu cho anh xem.

Mạc Thiên Kình thận trọng bế một đứa lên làm theo, nhìn con gái đã dễ chịu hơn liền cảm thấy vui vẻ.

Bên trong căn phòng khác, Thủy Nhi và Thượng Quan Quân Triết đang trông chừng Lý Băng, nhìn Lý Băng nằm ở trên giường lại nghĩ tới những gì cô ấy mới vừa nói, lòng vẫn còn thấy sợ hãi.

"Thủy Nhi, em nói xem Lý Băng thích hay ghét Diệp Duệ, vì sao anh lại cảm thấy cô ấy hận Diệp Duệ đến tận xương tủy như vậy!"

Nghĩ tới những lời nói độc ác vừa rồi của Lý Băng, Thượng Quan Quân Triết liền cảm thấy đồng tình với Diệp Duệ, làm thế nào mà anh ta lại có thể lên giường với một người độc ác như Lý Băng được.

Đặc biệt là cô ấy còn nói muốn thiến anh ta, để cho anh ta cho dù có chết cũng không thể phong lưu được, những lời này thật là đủ ngoan đủ độc rồi!

Thủy Nhi nhìn Thượng Quan Quân Triết, lườm anh một cái.

"Anh thật sự là đần mà, Lý Băng nếu như không thích Diệp Duệ thì làm sao lại có thể nói như vậy."

Đó gọi là yêu càng sâu bao nhiêu, hận càng sâu bấy nhiêu.

Lý Băng nhất định là thích Diệp Duệ, chỉ là chính cô ấy cũng không biết mà thôi.

Thượng Quan Quân Triết nhìn Thủy Nhi, cợt nhả tiến tới hỏi.

"Thủy Nhi, em yêu anh phải không?"

Anh đã ba tháng không có khai trai rồi !

Thủy Nhi nhìn anh, gật đầu một cái.

"Thích, không thích thì làm sao em lại ở đây với anh làm gì!"

Đây không phải là đang hỏi vấn đề ngu ngốc sao?

"Có thật không? Vậy. . . . . ."

"Nhưng mà chúng ta yêu nhau, chuyện lên giường trước kia chỉ là sai lầm, nên hiện tại em muốn được thử nghiệm cảm giác yêu đương hẹ hò là như thế nào."

Mừng rỡ trên gương mặt tuấn tú của Thượng Quan lập tức bay biến thay vào đó là vẻ mặt cay đắng.

Anh hi vọng tối nay được khai trai không ngờ lại bị những lời này của cô dập cho tắt ngấm rồi.

"Thủy Nhi, tối nay chúng ta ngủ cùng nhau sao!"

Thượng Quan quân triết nhìn Thủy Nhi hỏi, Thủy Nhi mị hoặc cười cười.

"Được thôi, chỉ là tối nay anh không thể chạm vào em được, dì cả của em đến rồi!"

Thủy Nhi cười thật ngọt ngào, rất ngọt, nhìn gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Quân Triết đang tỏa ra ánh sáng đang dần ảm đạm xuống, thật sự cảm thấy rất vui vẻ.

"Dì cả của em sao mà lần nào cũng đến thế!"

Tới thường xuyên như vậy, khó trách cô lại đồng ý ngủ chung, thì ra là căn bản không thể xâm phạm, mừng hụt rồi.

"Bình thường cũng muốn tới!" Thủy Nhi, nhìn anh, thật sự cảm thấy rất đáng thương, nhưng mà nếu thích Thủy Nhi cô vậy thì không thể thay đổi thất thường, nếu cô muốn giữ mình trong sạch thì anh cũng không thể phong lưu khoái hoạt được!

Nghĩ tới đây Thủy Nhi liền không thấy Thượng Quan Quân Triết đáng thương nữa.

"Vậy dì cả của em lúc nào thì mới đi!"

Thượng Quan Quân Triết rất là uất ức, cũng đã hơn ba tháng rồi, anh không có động vào phụ nữ, mỗi buổi tối đều phải tự mình giải quyết, cứ kéo dài thế này anh cũng phải hoài nghi không biết mình có năng lực hay không.

"Không biết là ngày nào!"

Thủy Nhi cười thật ngọt ngào, gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Quân Triết lập tức suy sụp xuống, tuy vậy tối nay vẫn muốn ngủ cùng với cô.

"Diệp Duệ, tên khốn khiếp, nếu anh mà dám chết thì tôi liền lột da của anh. . . . . ."

Lý Băng vẫn ngủ mê man, trong miệng lại tự lẩm bẩm.

Thượng Quan Quân Triết và Thủy Nhi nhìn vào mắt nhau nói: "Không có sự tình gì lớn nhưng buổi tối còn không biết thế nào, tối nay em lưu lại trông chừng cô ấy!"

Thủy Nhi thương xót nhìn Lý Băng, còn Thượng Quan Quân Triết lại nhìn Thủy Nhi.

"Vậy anh sẽ ở lại đay với em!"

Thủy Nhi gật đầu một cái, nhìn Thượng Quan Quân Triết, thật ra thì anh rất tốt chỉ là thú tính quá mạnh mẽ, thỉnh thoảng cũng muốn cho anh nhưng cô lại cảm thấy sợ hãi, sợ bị anh hành hạ không dậy nổi,.

Lý Băng chậm rãi mở mắt ra, chợt ngồi dậy nói.

"Diệp Duệ đâu rồi, anh ấy không sao chứ!"

Thủy Nhi mừng rỡ nắm lấy tay của Lý Băng.

"Lý Băng, cô đã tỉnh rồi! Diệp Duệ đã được cấp cứu rồi, cô hãy yên tâm đi, cô cảnh cáo hắn như vậy, hắn sẽ không có việc gì đâu!"

Lý Băng có chút mệt mỏi gật đầu nói:

"Vậy thì tốt!"

Anh ta chưa chết, vậy cô có thể an tâm ngủ một giấc rồi, buồn ngủ quá!

"Hai người đi ra ngoài đi, tôi không sao rồi, chỉ muốn ngủ thôi, hai người ở đây tôi sẽ không ngủ được !"

Lý Băng cũng biết mình đã làm phiền bọn họ, có chút áy náy nói.

Thượng Quan Quân Triết nhìn cô thấy Thủy Nhi còn định nói cái gì liền kéo tay cô nói:

"Để cho cô ấy yên tĩnh ngủ đi, chúng ta về thôi!"

Lý Băng mặc dù rất suy yếu, nhưng cô ấy đã nói không có việc gì, chắc chắn sẽ không có chuyện lớn gì xảy ra thôi.

Thủy Nhi nhìn Lý Băng không yên lòng dặn dò:

"Cô nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai rồi cũng sẽ tốt thôi!"

Lý Băng gật đầu một cái, liền nhắm mắt lại.

Thượng Quan Quân Triết đi theo Thủy Nhi trở về phòng, cũng đã muộn rồi, Thủy Nhi liền cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, Thượng Quan Quân Triết cũng đi theo vào nhưng chưa đi đến cửa liền bị cô đuổi ra.

Thượng Quan Quân Triết uất ức nhìn cửa phòng tắm đang đóng chặt, ngồi chờ, thấy Thủy Nhi tắm xong đi ra cả người liền tản ra hương thơm quyến rũ, thật là câu hồn, hạ thân lập tức nổi lên phản ứng.

Thượng Quan Quân Triết đi vào nhà tắm, vội vàng tắm rửa sau đó đi ra ngoài, nhìn thấy Thủy Nhi đang sấy tóc, động tác kia dưới ánh đèn vô cùng mê người, thật là hấp dẫn!

Cố gắng chịu đựng kích động đi tới bên cạnh cô, ôm lấy cô vào lòng.

Thủy Nhi bị hành động của anh làm cho bất ngờ, thân thể rung lên, nhưng cũng không kháng cự lại.

Thật ra thì hôm nay dì cả của cô không có tới, nhưng vì cô có chút sợ, dù sao cũng đã lâu như vậy, cô cảm thấy rất khẩn trương, dù sao cũng chỉ có cô và Thượng Quan Quân Triết ở đây, nói không khó chịu đó là giả.

Khẩn trương đến mức tay có chút run rẩy.

Thượng Quan Quân Triết tay đặt lên bụng của cô nói: "Đêm nay cho anh được không?!"

Anh cũng biết căn bản dì cả của cô cũng không có tới, lần trước không phải cũng nói như vậy sao!

Thủy Nhi xoay người, ngượng ngùng nhìn anh.

"Được, chỉ là không nên quá nhiều. . . . . . A! ! ! !"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.