Lý Băng nhìn Mạc Thiên Kình, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.
"Mạc Thiên Kình, coi như anh không nói cho tôi biết, tôi cũng vậy có thể đoán được, anh ta độc ác như vậy ngay con cả mình cũng có thể xuống tay được làm sao có thể sống thọ được."
Vẫn chưa đủ, anh ta bị bắn chết như vậy coi như là tiện nghi cho anh ta rồi, Lý Băng chỉ cần nhớ tới việc anh ta hung ác đẩy cô đụng vào bàn trà với cái ánh mắt kia thì lòng của cô liền hận đến nghiến răng.
Người đàn ông phải hận như thế nào mới có thể xuống tay đối với phụ nữ như vậy, Lý Băng cô làm anh ta chán ghét như vậy sao?
Cô là cô nhi, thầm mong có đứa con này, chỉ có nó là người thân, tại sao anh ta lại tàn nhẫn xuống tay với cô như vậy, coi như anh ta có ghét cô thì cũng phải thương đứa con của anh ta trong bụng cô chứ!
Anh ta cư nhiên lại như vậy, một chút cũng không đau lòng, độc ác xuống tay với cô, nghĩ tới đây lòng của Lý Băng như bị cắt ra thành từng mảnh rất khó chịu.
Mạc Thiên Kình nhìn Lý Băng, thật không biết hiện tại phải làm như thế nào nói giúp Diệp Duệ một câu, anh thừa nhận cách làm của Diệp Duệ quả thật rất quá đáng, nhưng đối với chuyện lần này anh tin tưởng, Diệp Duệ không phải là loại đàn ông vô tình vô nghĩa như vậy.
Nếu quả thật anh nhìn nhầm người thì về sau thật không biết làm sao để nhìn nhận người khác.
"Anh không muốn nói cho tôi biết thì cũng coi như xong, nếu như anh ta may mắn không chết vậy làm phiền anh nói cho anh ta biết, về sau đừng tới tìm tôi...Lý Băng tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh ta nữa!"
Nghĩ đến việc anh ta tàn nhẫn với mình, Lý Băng liền hận đến nghiến chặt răng.
"Lý Băng, có lẽ Diệp Duệ chỉ là lỡ tay mà thôi, anh ta bây giờ sống chết còn chưa biết, cô không thể nói chuyện dễ nghe một chút hay sao?"
Coi như không nói câu nào hay ho thì cũng không cần rủa anh ta chết đi như vậy!
Nói thế nào anh ta cũng là người đàn ông của cô, mặc dù chỉ là người tình, nhưng cũng chưa tính là kẻ thù !
Lý Băng mắt lạnh nhìn chằm chằm Thủy Nhi, trong ánh mắt tràn đầy thù hận.
"Thủy Nhi, cô căn bản sẽ không hiểu tâm tình của tôi bây giờ đâu, đứa con của cô mất đi khi đó chỉ là bất đắc dĩ, nhưng mà con của tôi lại bị cha của nó tàn nhẫn giết chết, cô nói tôi có thể không hận anh ta hay không. Chẳng lẽ anh ta không thể tâm bình khí hòa nói chuyện với tôi hay sao? Có lời gì không thể hỏi rõ sao?
Vì sao lại phải đối với tôi như vậy, tại sao muốn giết chết đứa con của tôi, cô cũng biết đứa bé này đối với tôi quan trọng biết bao nhiêu?"
Lý Băng nói xong, không cầm được rơi nước mắt, uất ức cùng đau lòng viết đầy ở trên mặt, không còn kiên cường như xưa nữa thay vào đó là đau lòng tuyệt vọng.
Thủy Nhi nghe Lý Băng nói vậy, tuy cũng biết Diệp Duệ làm vậy rất quá đáng, nhưng . . . . . .
"Băng, đừng như vậy, Diệp Duệ thật ra cũng rất đáng thương, cô nghĩ lại xem, chính tay anh ta giết chết con của mình, khẳng định cũng không dễ chịu gì, huống chi anh ta cũng chỉ là quan tâm đến chuyện cô và đàn ông khác cùng ở đây, thật ra thì. . . . . ."
"Các người đừng nói nữa... Chuyện này, là lỗi của tôi!"
Belle cắt đứt lời của Thủy Nhi, nhìn Lý Băng bị mất đi đứa bé anh cũng không thể không nói, anh chính là đầu sỏ gây nên chuyện này, vốn chỉ muốn giúp Lý Băng đả kích người đàn ông kia, không ngờ anh ta lại để ý như vậy nên mới gây nên bi kịch như bây giừo.
Lý Băng nhìn Belle, Belle lại nói tiếp.
"Băng, thật ra thì tôi cảm thấy Diệp Duệ rất thích cô, cô rất may mắn vì đã gặp được người đàn ông của mình, chỉ là hai người đều không biết biểu đạt tình cảm của chính mình nên mới làm ra cục diện như hiện tại."
Thật ra nếu nghĩ lại thì Lý Băng cũng là người có lỗi, ba người bọn họ đều có cái sai.
Lý Băng nghe Belle nói thế có chút kinh ngạc, Diệp Duệ thích cô, làm sao có thể.
Bọn họ nếu không phải là lên giường thì cũng chẳng nói được điều gì ra hồn cả,!
Căn bản là không có khả năng!
"Belle, anh đừng đùa, Diệp Duệ làm sao có thể thích tôi được! Tôi và anh ta chỉ bạn giường của nhau mà thôi!"
Lý Băng nghĩ tới lời của Belle nói, tâm đột nhiên nhảy dựng lên.
Bỗng nhiên điện thoại của Mạc Thiên Kình lại vang lên, Lý Băng tự dưng lại thấy sợ, chỉ nghe thấy Mạc Thiên Kình lo lắng kêu to.
"Cậu nói cái gì, Diệp Duệ không giữ được tính mạng! Tại sao có thể như vậy!"
"Thượng tướng, Diệp Duệ không có ý chí sống tiếp, bác sĩ nói nếu cứ như vậy khẳng định sẽ không cứu được!"
Lão K cũng rất gấp gáp, nóng nảy muốn nổ tung cả đầu, nhẹ cuãng nói nặng cũng nói nhưng không biết vì sao thị trưởng đại nhân lại không tha thiết muốn sống nữa.
"Tại sao có thể như vậy!" Mạc Thiên Kình hỏi vậy nhưng trái tim cũng đã treo lên, càng nghĩ thì càng lo sợ, anh không thể nhìn Diệp Duệ chết đi như vậy .
Không phải là không cấp cứu được, mà là vì anh ta không muốn sống, tại sao lại có thể như vậy, chẳng lẽ là bởi vì Lý Băng!
Mạc Thiên Kình nhìn Lý Băng, Lý Băng bị ánh mắt của anh soi vào cả người đều cứng lại.
Diệp Duệ cư nhiên không muốn sống, chẳng lẽ mồm của cô thật sự là quạ đen nói trúng rồi?
Phi phi. . . . . .
Lý Băng mắng, làm sao có thể linh như vậy được!
"Như vậy cũng tốt, Diệp Duệ chết rồi, Lý Băng cũng cảm thấy vui mừng không phải sao!"
Thượng Quan Quân Triết lạnh lùng nói, trong giọng nói tất cả đều là hả hê, Mạc Thiên Kình nhìn Thượng Quan Quân Triết, mắt lại nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đang rối rắm của Lý Băng.
"Lý Băng, cô bây giờ có hai lựa chọn, một là nói chuyện với Diệp Duệ, cho anh ta một cơ hội sống sót, hoặc là không cần để ý đến anh ta nữa để cho anh ta trực tiếp đi diêm vương điện báo cáo!"
Mạc Thiên Kình đè giọng xuống nhàn nhạt nói.
Lý Băng nhìn vào điện thoại của Mạc Thiên Kình, lão K ở bên kia lo lắng nói.
"Lý Băng, lần này phải trông cậy vào cô rồi !"
Lý Băng nhìn điện thoại Mạc Thiên Kình, phân vân không biết lựa chọn như thế nào, cứ như vậy thì Diệp Duệ sẽ chết mất, vẫn nên cứu sống anh ta, từ từ mắng, từ từ hành hạ thì hơn!
"Không được, nhịp tim của anh ta càng ngày càng chậm rồi!"
Bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của bác sĩ, Mạc Thiên Kình nhìn Lý Băng. Lý Băng dành cắn răng nhận lấy điện thoại.
"Diệp Duệ, anh lập tức tỉnh lại cho tôi, tôi cho anh biết, anh mà dám chết như vậy thì Lý Băng tôi sẽ lột da của anh ra, rút gân của anh, uống máu của anh, tôi cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho anh... cái người hèn nhát này!
Nếu như bởi vì áy náy với tôi và đứa bé, vậy thì mau tỉnh lại cho tôi, làm trâu làm ngựa, thật tốt đền bù cho tôi, về sau chúng ta cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa."
Lý Băng ác độc nói, nghe vậy Mạc Thiên Kình và mọi người ở đây liền liếc nhìn nhau, đây là đang cứu người sao, nghe được những lời này, còn muốn chết cũng không được rồi!
"Diệp Duệ, nếu như anh thật cảm thấy hối hận, cảm thấy đau lòng, vậy thì anh phải mau tỉnh lại, nói cho tôi biết, người nào làm anh bị thương như vậy, bắn cho chúng hàng ngàn, hàng vạn phát, bắn chúng thành tổ ong vò vẽ thì thôi!"
Ác độc mắng chửi, Thủy Nhi ở nghe thấy cả người cũng phát run, thật không biết người đang bị thương như Diệp Duệ nghe được câu này sẽ có phản ứng gì.
Lý Băng mắng một hồi, trong lòng cảm thấy thật rất uất ức, nước mắt không ngừng tuôn ra bên ngoài như nước lũ!
"Tiếp tục đi, đừng có ngừng!"
Đột nhiên lại thấy dừng lại, bên kia lập tức truyền đến tiếng thúc giục dồn dập, xem ra đã có tác dụng.
"Lý Băng, mau tiếp tục, cấp thuốc mạnh vào!"
Thượng Quan Quân Triết ở bên cạnh nói.
Lý Băng nhìn Thượng Quan Quân Triết, ác độc nói tiếp.
"Diệp Duệ, anh nghe kỹ cho tôi, không phải là nói tôi là người tình của anh hay sao? Tôi hiện tại nói cho anh biết người tình của tôi là người nào? Hắn chính là Thượng Quan Quân Triết, anh phải tỉnh thây tôi trừng trị hắn, hắn là người xấu nhất, trước kia thường hay khi dễ tôi!"
Thượng Quan Quân Triết nghe được những lời này, sợ đến thiếu chút nữa chân nhũn ra, nhưng cho tới bây giờ anh cũng không có chạm vào cô ta, lại càng không có khi dễ, bình thường đều là cô khi dễ anh mà thôi.
Uất ức nhìn Thủy Nhi, mà Thủy Nhi lại không thèm nhìn anh một cái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]